Quái Phi Thiên Hạ
Chương 53 : Cho Nàng Tất Cả Những Gì Nàng Muốn
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Sợ hãi không? Tất nhiên sợ hãi.
Nhưng cậu tin tưởng cô, cậu biết cô vào thời điểm nào cũng sẽ không vì lợi ích mà vứt bỏ cậu, cho nên đối diện hình phạt nghịch thiên còn đáng sợ hơn cả thiên lôi, cậu vẫn đứng sừng sững như núi. Cậu khắc ghi từng chữ dặn dò của cô, chuẩn bị tiếp nhận cho dù là nhắm mắt, vẫn cứ chiếu rọi ánh sáng nhợt nhạt lên linh hồn cậu.
Lúc luồng sức mạnh ập lên người, Ôn Đình Trạm thật ra không hề cảm thấy đau đớn gì, thậm chí cả người cậu phút chốc mất đi tri giác, đó là cảm giác đến cả linh hồn cũng trống rỗng, đến sợ hãi cũng không biết là gì.
Nhìn Ôn Đình Trạm đang chịu trời phạt, Dạ Dao Quang lần đầu tiên xúc động hối hận, cậu mới chín tuổi, cậu còn thấp hơn cô cả cái đầu nhỏ mà đang phải đứng ở đó, tiếp nhận hình phạt trời giáng mà cho dù người tu hành cũng phải khiếp sợ, cô chỉ nghĩ cậu nhận mệnh từ trời, tuyệt đối sẽ không nguy hại đến tính mạng, cũng không nghĩ tới cậu có sợ hãi hay không, trải qua việc đáng sợ như vậy, cậu có bị ám ảnh tâm lí hay không…
Kiếp trước cô độc lai độc vãng quen rồi, chưa từng có ai thật tâm thật ý đối xử với cô, nên cô không biết cách thành tâm thành ý đối xử một người, phàm những việc cô suy nghĩ luôn là lợi và hại, chỉ cần lợi nhiều hơn hại, mạo hiểm cỡ nào cô cũng đồng ý thử, dù phải lợi dụng người thân cô cũng không để tâm tới.
Tình thân, đó là thứ gì?
Tình yêu, đó lại là thứ gì?
Cô không hiểu, cũng không cần hiểu, cô chỉ cần bản thân sống tự tại tiêu dao, cho dù sự vui vẻ của cô được xây trên sự đau khổ của người khác thì cũng không hề gì, cô nghĩ đối phương phải chịu đau khổ, bởi vì hắn cản trở sự vui vẻ của cô.
Đó là tư tưởng cố hữu của cô, cô từng cứu rất nhiều người, cũng bị thương nhiều lần, cô từng bảo vệ nhiều người, cũng lợi dụng nhiều người, cô chưa từng hối hận hay tự trách.
“Trạm ca, chàng có sợ hay không?” Dạ Dao Quang cố chống đỡ đôi mắt mệt mỏi nhìn Ôn Đình Trạm hỏi.
“Sợ.” Ôn Đình Trạm thành thật trả lời, lúc ánh mắt của Dạ Dao Quang càng lúc càng lộ ra sự áy náy, cậu liền nắm chặt tay cô: “Nhưng ta càng sợ Dao Dao không vui.”
Trời phạt, ta sợ; nhưng còn đáng sợ hơn trời phạt, ta sợ nàng không vui.
Cậu và cô đều hiểu, nếu để lỡ cơ hội sáu trăm năm mới gặp một lần này, nàng sẽ buồn rầu không vui.
Câu nói này sâu sắc gõ vào trái tim Dạ Dao Quang, cô lặng lẽ nhìn người thiếu niên đang ngồi trước mặt, thân thể cậu vẫn còn nhỏ, nhưng Dạ Dao Quang đột nhiên cảm thấy linh hồn cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, vẫn gương mặt trẻ con non nớt, nhưng sự non nớt bên trong đã hoàn toàn cởi bỏ.
“Dao Dao, ta rất vui, ta có thể giúp nàng làm những việc mà ta làm được, chúng ta là người thân thiết nhất trên thế gian này. Vì vậy, Dao Dao ta muốn cho nàng tất cả những gì nàng muốn trên thế gian.”
Muốn cho nàng tất cả những gì nàng muốn trên thế gian, mà không phải những gì tốt nhất trên thế gian.
Dạ Dao Quang đã không chống lại được sự mệt mỏi nhắm mắt, nhưng những lời Ôn Đình Trạm nói vẫn khắc vào trong trái tim cô, cô không có cách nào nảy sinh tình cảm với một đứa trẻ như Ôn Đình Trạm, nhưng cô biết Ôn Đình Trạm sẽ hoà nhập vào huyết mạch của cô, khắc sâu vào xương tủy cô, vĩnh viễn không thể nào vứt bỏ được.