Quái Phi Thiên Hạ

Chương 533 : Tơ đoạt mệnh

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


"Tiện nhân." Qua Vô Âm thấp giọng quát, nàng tung người vọt đến chỗ hai người kia. Cùng lúc đó một cây roi màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện rạch vào không trung, nhào về phía hai người.



Ngay lúc thấy khí thế Qua Vô Âm, hình như đã dự liệu được Qua Vô Âm sẽ bộc phát thế nào, Dạ Dao Quang thấy rất rõ ràng cả người cô gái kia mềm nhũn như bị cái gì đó đẩy té lộn nhào. Qua Duệ Trọng vội vã đưa tay đỡ nàng ta, đúng lúc nhìn thấy Qua Vô Âm vung roi tới, cây roi ngoan độc không có bất kỳ đường sống nào vụt về phía ông.



Vốn dĩ tu vi hiện tại của Qua Duệ Trọng cũng không bằng Qua Vô Âm, bằng không cũng sẽ không đến tận bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Qua Vô Âm. Khi nhìn thấy một roi này của Qua Vô Âm, theo bản năng ông muốn đẩy cô gái bên cạnh ra, nào ngờ nàng ta lại đứng chắn ngay trước mặt ông, một roi kia hung hăng đập thẳng vào lưng cô gái. 



Lúc này cô gái kia phun ra một ngụm máu, máu của nàng ta là màu xanh lục.



Dạ Dao Quang nghĩ cô gái này có lẽ là người Qua Duệ Trọng thực sự yêu, tiểu yêu tinh kia.



“Thanh Thanh, Thanh Thanh!” Ôm thật chặt Dương Thanh Thanh, sắc mặt Qua Duệ Trọng đại biến, ánh mắt nhìn về phía Qua Vô Âm đầy máu giống như không phải nhìn con gái ruột của mình nữa mà là nhìn kẻ thù giết cha: 



“Nghiệp chướng!”



Một tiếng quát chói tai, cổ tay Qua Duệ Trọng vừa xoay, một sợi chỉ bạc như con rắn bay ra. Chỉ bạc vừa bay ra, Qua Vô Âm sầm mặt lại, nàng nhanh chóng tung người lên, mà sợi chỉ bạc kia dường như có ý thức riêng của nó, khi Qua Duệ Trọng xoay đầu ngón tay thì đuổi sát Qua Vô Âm.



Sợi chỉ bạc kia không biết là vật gì, xảo quyệt, linh hoạt, còn ẩn chứa sức lực mạnh mẽ. Tu vi của Qua Duệ Trọng bây giờ căn bản không cao bằng Qua Vô Âm, lại bị sợi chỉ bạc này bức bách đến không có chỗ tránh. 



Nhất là khi một roi của Qua Vô Âm vung lên trên sợi chỉ bạc, sợi chỉ bạc kia chớp mắt đã xoắn nát vũ khí của Qua Vô Âm, đến mức Dạ Dao Quang bắt đầu lo lắng.
“Nha đầu kia, không biết phân biệt nặng nhẹ, đó là tơ đoạt mệnh, dù là Hóa Thần kỳ cũng chưa chắc đã đối phó được, con chỉ là Nguyên Anh kỳ mà cũng dám đánh.” Hư Cốc không khỏi quát lớn.



“Con sai rồi.” Dạ Dao Quang vội vàng nhận sai, cô thực sự không biết thứ kia lại lợi hại như vậy, nếu Hư Cốc tới trễ, sợ là cô cũng thành tàn phế.



“Đồ nha đầu con…” Hư Cốc muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn Qua Vô Âm đang im lặng rồi đơn giản phất tay áo rời đi. 



Dạ Dao Quang đưa Qua Vô Âm trở về phòng của bọn họ, pha cho Qua Vô Âm một bình trà tuyết hoa cúc: "Vô Âm..."



Qua Vô Âm lẳng lặng nhận chén trà rồi bỗng cười thê lương: “Tỷ chỉ cho là lần trước ông ta hồ đồ trong chốc lát, bây giờ mới biết, con gái ruột thịt cũng không bằng một sợi tóc của yêu tình trong lòng ông ta. Thế gian này có cha ruột nào dùng tơ đoạt mệnh với con gái mình hay không, ha ha…”



Dạ Dao Quang khẽ thở dài một hơi, cô không biết phải khuyên bảo thế nào. Qua Vô Âm vốn ra tay cũng rất có chừng mực, mặc dù dùng toàn lực nhưng chỉ đánh vào giữa hai người, chỉ cần hai người đẩy nhau ra là có thể tránh được, nhưng cô gái kia... 



“Vô Âm, vô tình thì không hận, không si tình thì không bị tổn thương, không thích thì không đau.” Dạ Dao Quang đưa tay vỗ vai Qua Vô Âm. Cô cũng là người đã từng bị người nhà vứt bỏ, học được cách không để ý, cũng sẽ không đau khổ.



“Muội cho rằng tỷ không so đo thì tiện nhân kia sẽ bỏ qua cho tỷ?” Qua Vô Âm lạnh lùng chế giễu:



“Nàng ta còn chưa biến hình thì đã có bản lĩnh tìm người giết tỷ, tỷ và nàng ta không thể nào cùng tồn tại.”