Quái Phi Thiên Hạ
Chương 555 : Muội chẳng thấy gì cả
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Một vài tia sáng ngũ sắc bay ra từ chỗ khe nứt, địa cung dâng lên một tầng sáng mông lung như một đàn đom đóm bay lên. Từng vết nứt đều như dâng lên một chùm tia sáng, ánh sáng rự rỡ sách chói mắt chớp nháy.
Dạ Dao Quang vươn đầu ngón tay vẫn còn vết máu lúc trước chạm vào ánh sáng từ mặt đất bay lên, ánh sáng dạng hình xoắn ốc thoát ra càng lúc càng nhiều, nhanh chóng bao phủ cả người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
"Là lão đầu." Khóe môi khô khốc của Dạ Dao Quang hơi cong, nở ra một nụ cười sáng chói.
Dù đầu cô rối bù nhưng nụ cười vui sướng xuất phát từ trong lòng vẫn sáng rực dưới ánh ngũ sắc, rực rỡ mê người.
Rất lâu sau, một hình bóng xuất hiện trong vầng sáng, nước mắt Dạ Dao Quang lại rơi xuống, cô lẩm bẩm kêu: "Lão đầu."
Hình bóng quanh quẩn trong vầng sáng cười hiền hòa với cô. Ông im lặng vẫy tay với cô, một luồng ánh sáng bay tới vây quanh Dạ Dao Quang. Vết thương, vết bẩn trên người Dạ Dao Quang trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, ngay cả nội thương đau đớn trên người cô cũng lập tức hết hẳn.
Một luồng sáng chợt bay ra ngoài, bay ra từ trung tâm địa cung.
Và rồi Dạ Dao Quang vừa cười vừa khóc, ngóng nhìn theo Hư Cốc quanh quẩn bên trong luồng sáng rồi biến mất...
"Đây... đây chính là phi thăng sao?" Giọng Tô Bát không kìm chế được run rẩy.
"Trạm ca!" Dạ Dao Quang xoay người ôm Ôn Đình Trạm thật chặt.
Lần này không phải đau lòng, mà là mừng đến chảy nước mắt.
Đợi lúc Qua Vô Âm tắm, Dạ Dao Quang bắt đầu kiểm tra thu hoạch của cô. Mấy thứ này đều thuộc về mình cô. Còn những thứ Mạch Địch và Tô Bát lấy được ở địa cung, nếu cô đoán không sai, vì lão đầu tử phi thăng, ngày mai bọn họ sẽ đem đến cho cô.
Trong lúc bất chợt, tia sáng ngũ sắc chợt lóe lên trong khóe mắt. Dạ Dao Quang thấy trong đống đồ cô đổ ra có một quả mận to to, hiện lên tia sáng liên hoa ngũ sắc. Dạ Dao Quang chụp vào trong tay, cảm nhận được nó có linh ngũ hành.
Đá Nữ Oa, là đá Nữ Oa!
Dạ Dao Quang kích động muốn hét lên, nhất định là lão đầu, chỉ có lão đầu mới có bản lĩnh này, là lão đầu thả vào người cô trong phút cuối cùng. Khi đó cả trái tim cô đều chìm vào vui sướng vì lão đầu phi thăng thành công nên mới không chú ý. Kìm không được kích động trong lòng, Dạ Dao quang cầm đá Nữ Oa chạy ra khỏi phòng mình, hướng thẳng đến phòng Ôn Đình Trạm.
Nhưng khi cô mở cửa ra, Ôn Đình Trạm ngâm mình trong thùng gỗ vất vả lắm mới thả lỏng chợp mắt một tí hoảng sợ giật mình, lúc này đứng lên khỏi thùng gỗ, nhìn lại.
Sau đó Dạ Dao Quang lập tức hóa đá. Cô hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn Ôn Đình Trạm cả người trần trụi. Thùng gỗ chỉ có cặp mông vểnh cao của cậu, rồi cả vị trí quan trọng, Dạ Dao Quang đều thấy rõ ràng.
Vẫn là Ôn Đình Trạm nhanh chóng kịp phản ứng, lấy y phục bên cạnh che người mình.
Dạ Dao Quang chẳng biết làm sao, ngón tay chỉ ngang chỉ dọc mới tìm thấy giọng của mình: "Gì nhỉ, muội mệt quá, mộng du, muội chẳng thấy gì cả."
Nói xong cô lập tức đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng chạy về phòng của mình, hai tay bưng lấy khuôn mặt nóng hổi như trứng gà rán của cô..
"Trời đất ơi, giáng thiên lôi đánh chết ta đi." Dạ Dao Quang kêu rên.