Quái Phi Thiên Hạ

Chương 560 : Độ hóa quách viện

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Dạ Dao Quang dứt khoát nói ra tất cả chuyện gặp nhau giữa cô và Mạch Khâm.



Thương Quân Nguyệt nghe rất cẩn thận, Dạ Dao Quang phát hiện mỗi lần nàng nghe đến Mạch Khâm, ánh mắt Thương Quân Nguyệt sáng rực, rực rỡ giống như chấm nhỏ trên bầu trời.



Sau khi nói xong, Dạ Dao Quang buông lỏng tay: “Chỉ có vậy thôi.” 



“Dạ cô nương, đa tạ cô.” Ánh mắt Thương Quân Nguyệt lộ ra sự cảm kích, sau đó nàng đứng lên:



“Giữ cô lại lâu như vậy, thật ngại quá, ta không làm phiền Dạ cô nương nữa.”



Dạ Dao Quang sửng sốt, này là không hỏi gì sao, Dạ Dao Quang cũng trực tiếp hỏi luôn: “Thương cô nương xác thực không hỏi thêm gì sao?” 



“Hỏi gì?” Thương Quân Nguyệt nở nụ cười: “Hỏi quan hệ giữa Dạ cô nương và Khâm ca sao?”



Dạ Dao Quang đương nhiên gật đầu, đây không phải là mục đích của Thương Quân Nguyệt sao?



“Dạ cô nương nói thản nhiên như vậy, nếu ta còn cần phải hỏi ra lời chẳng phải là quá ngốc sao?” Thương Quân Nguyệt cười nói: 



“Dạ cô nương, cảm ơn cô, điều ta muốn biết đã biết rồi.”



Một cô nương thông minh, thẳng thắn vô tư.



Dạ Dao Quang hiển nhiên không nói lại, vì vậy cô và Thương Quân Nguyệt đứng lên, trên đường rời khỏi đình nhỏ vẫn nói chút chuyện, hai bên vẫn trò chuyện đến khi phải tách ra.  



Khi Dạ Dao Quang quay lại viện, Mạch Khâm và Ôn Đình Trạm đang ở trong sân nói chuyện. Nhìn thấy Dạ Dao Quang quay về, Mạch Khâm mới đứng lên: “Hôm nay qua đây là muốn tạm biệt muội, ta và nhị thúc dự định hôm nay sẽ lên đường.”



“Mạch đại ca vì sao lại đi vội như vậy?” Dạ Dao Quang lo lắng có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không.



“Ở nơi đó ta lấy được mấy vị thuốc, ta nên sớm mang về bảo quản cẩn thận.” Mạch Khâm nói rồi dừng một chút: 



“Lần này quay về e rằng ta sẽ phải bế quan một thời gian, muội ở ngoài nhớ phải cẩn thận hơn.”




Sau khi ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang lại phải làm chuyện nghiêm chỉnh, cô sắp xếp pháp đàn ở đài ngắm sao, sau đó mới thả Quách Viện ra: “Viện tỷ, thành tích thi Hương của Dư Trường An rất tốt, không xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, huynh ấy nhất định sẽ có tên trên bảng vàng, ta chỉ có thể đưa tỷ đến nơi này.”



“Chước Hoa, có thể gặp được muội đã là may mắn cả đời của ta.” Quách Viện cười nói: 



“Ta vốn không nên yêu cầu gì nhưng vẫn mong muội sau này có thể chiếu cố thì hãy chiếu cố hắn một chút.”



Hắn chính là Dư Trường An.



“Được, ta sẽ cố gắng.” Dạ Dao Quang gật đầu: 



“Tỷ còn có chuyện gì muốn nhắn nhủ không, còn có lời nào muốn nói với Dư Trường An không?”



“Duyên đến duyên đi duyên tự tan, hoa nở hoa tàn đã định giờ, nếu duyên phận đã đứt, vậy thì cát bụi đành quay về với cát bụi, cả hai hãy sống yên ổn.” Quách Viện lắc đầu.



Dạ Dao Quang cũng không nói thêm gì nữa, cô bắt đầu thi pháp siêu độ Quách Viện, đưa Quách Viện đến nơi cô nên đến. Nhìn hình bóng Quách Viện hóa thành từng luồng tinh quang biến mất ở đài ngắm sao, cuối cùng rơi vào bên hông Dạ Dao Quang. Cô thu tay lại, đứng bên đài ngắm, ánh mắt sâu xa. 



Nơi này lưu lại trong cô không ít ký ức, cũng không biết cô còn có thể quay lại duyên sinh quan hay không.



“Ngày mai tỷ phải đi rồi.” Qua Vô Âm luôn đứng bên cạnh Tụ Hồn Đỉnh nói.



“Tỷ muốn đi đâu?” Dạ Dao Quang không nhịn được hỏi. 



“Tất nhiên là về nhà.” Qua Vô Âm cười nói:



“Tỷ cũng không phải người không có nhà để về.”



“Vô Âm...” 



“Tỷ biết muội muốn nói gì, tỷ cam đoan với muội, tỷ sẽ không hành động lỗ mãng nữa.” Qua Vô Âm vội vàng dựng thẳng ngón tay lên.