Quái Phi Thiên Hạ
Chương 562 : Dao tỷ tỷ, đệ muốn một chữ
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Dạ Dao Quang thấy chuyện của Văn Du cô cô chưa đạt đến triệt để. Cô cũng không hỏi tới nữa, dù sao cũng là chuyện riêng của Văn gia. Cô lập tức rời sự chú ý vào chuyện khác.
Đầu tiên, cô vẽ một tấm bùa hộ mệnh âm dương ngũ hành cho Mạnh Hằng lần nữa. Thời gian đã ba năm, tu vi của cô cũng không còn như ngày xưa. Một tấm bùa hộ mệnh âm dương ngũ hành với cô mà nói dường như là hạ bút thành văn. Hơn nữa tấm bùa âm dương ngũ hành này chỉ cần không bị thất lạc, không bị phá hoại bởi người có tu vi cao hơn cô, không bị nhiễm phải thứ không nên nhiễm là có thể bảo vệ Mạnh Hằng chí ít năm mươi năm. Sau khi vẽ xong, Dạ Dao Quang chuẩn bị chu đáo, sau đó để Ôn Đình Trạm nghĩ cách đưa đến tay Mạnh Bác.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Dạ Dao Quang lại bắt đầu một lòng một dạ bận rộn khôi phục chân thân cho Dạ Khai Dương. Tuy là mọi sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông (1), thế nhưng gió đông này cũng không hề đơn giản, mà chân thân của Dạ Khai Dương cũng không phải dễ dàng đắp nặn như vậy.
Đầu tiên Dạ Dao Quang muốn bày một Tụ Linh trận để ngưng tụ nước không có nguồn một cách sạch sẽ nhất, tiếp theo dùng nước không có nguồn đó để hòa tan vật liệu đắp nặn thân thể. Chẳng hạn như đá của Thạch Đầu Quái, còn có rất nhiều thứ lấy ra từ trong địa cung, bởi vì thân thể là một mắt xích vô cùng quan trọng. Thế gian này trừ phi là ngũ hành Thủy, còn lại bất kỳ loại nước nào cũng chắc chắn có tạp chất. Cô dùng Tụ Linh trận ngưng tụ nước mưa chiết ra, tại thời điểm rơi vào Tụ Linh trận, toàn bộ tạp chất đều bị loại trừ.
"Dao tỷ tỷ, tỷ lấy nước như vậy, muốn lấy đến năm nào tháng nào?" Lại là một ngày mưa dầm rả rích, Tiêu Sĩ Duệ đứng ở dưới mái hiên nhìn chiếc chậu bạch ngọc được Dạ Dao Quang chế tạo ở góc tây bắc của sân. Mưa không nhỏ, cũng không phải tất cả nước mưa đều có thể rơi vào chậu. Bởi vì Dạ Dao Quang đã nói cho dù là nước từ trên trời rơi xuống cũng là nước không sạch sẽ, nước quá bẩn đều không rơi vào.
Cũng đã một tháng rồi ông trời không góp sức, chỉ rơi xuống ba trận mưa. Dạ Dao Quang lấy nhiều nhất chỉ được một chậu nước nhỏ, đem nấu ăn có khi cũng không đủ.
"Đệ nôn nóng cái gì? Đến thời điểm nên lấy đầy, tự nhiên có thể lấy đầy." Dạ Dao Quang không hề vội vàng. Gần đây cô bận việc may quần áo, cũng không thể đợi sau khi con trai có thân thể lại không có đồ mặc. Dạ Dao Quang căn cứ vào thứ có trong tay mình, đại khái cũng đủ biết được thân thể Dạ Khai Dương cũng chỉ ba bốn tuổi.
"Dao tỷ tỷ, khi nào tỷ cũng làm một bộ quần áo cho ta nhé?" Tiêu Sĩ Duệ không quan tâm đến nước không có nguồn, lại tiến lên trước.
Tay nghề của Dạ Dao Quang kỳ thực không tính là tốt, nhưng cũng không tính là kém. Dẫu sao thiên phú ban đầu về phương diện này cực tốt, mặc dù linh khí ban đầu ít ỏi, Dạ Dao Quang cũng có thể từ từ mở mang kiến thức. Các mẫu thêu trên quần áo không quá đặc biệt nhưng mặc lên người lại vô cùng phù hợp, ngay cả cô và Ôn Đình Trạm cũng đều có thể thấy được.
Phàm là phong hiệu của vương gia, ngoại trừ triều Thanh, dường như đều là hai chữ hoặc là một chữ. Nhưng chỉ hai chữ đơn giản này, chọn thế nào cũng sẽ rơi vào chỗ sơ hở vì văn tự Trung Hoa sở hữu hàm ý tinh thâm uyên bác. Hoàng thượng gửi tin riêng cho Tiêu Sĩ Duệ, hỏi hắn nghĩ xem muốn phong hiệu gì, dễ hiểu một chút là ân sủng tối cao, hơi sâu một chút thì chưa chắc không phải sự thăm dò của hoàng thượng. Nhưng rốt cuộc là như thế nào chỉ có bản thân hoàng đế rõ nhất, dù cho bất kể là nguyên do gì, Dạ Dao Quang cũng cho rằng Tiêu Sĩ Duệ không nên tự mình nêu chủ ý.
Hoàng đế này, thời điểm ông thích chính là ngàn tốt vạn tốt, tạo phản cũng có thể nói thành trẻ người non dạ. Đến thời điểm ông không thích, nợ cũ có thể bị đảo ngược tới trời. Đến lúc đó trở lại định một tội sớm có lòng mưu đồ phản nghịch, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
"Đây là ý kiến của Doãn Hòa." Tiêu Sĩ Duệ buông thõng cánh tay.
"Ý kiến của Trạm ca?" Dạ Dao Quang kinh ngạc. Chuyện này là chôn một trái bom định giờ, Ôn Đình Trạm không phải không biết, lại cứ khăng khăng để Tiêu Sĩ Duệ làm như vậy.
"Đúng, là ý của Doãn Hòa." Kỳ thực dựa theo Tiêu Sĩ Duệ, xem ra ý nghĩ của hắn và Dạ Dao Quang giống nhau. Mấy chuyện thế này liếc mắt qua loa cũng thấy làm như thế nào cũng có thể biến thành sai lầm. Mà Ôn Đình Trạm vẫn khăng khăng bắt hắn làm, hơn nữa còn tìm Dạ Dao Quang hỏi ý như thật.
***
(1) Mọi sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông: "Vạn sự câu bị, chỉ khiếm Đông phong" là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn - Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ.
(2) Phong hiệu: Là hình thức ban tặng danh hiệu cho tầng lớp quý tộc trong chế độ phong kiến, đi kèm với nó có thể là việc ban tặng đất đai, của cải, kể cả con người.