Quái Phi Thiên Hạ

Chương 564 : Phát hiện ra búp bê

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn biết lòng mình có mục đích, có rối loạn, sao hắn lại có thể trong sáng vô tư đối xử với hoàng gia gia như năm xưa?



Thấy Tiêu Sĩ Duệ đã đến mức độ này vẫn còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Ôn Đình Trạm giơ tay day sống mũi: "Sĩ Duệ, ta hỏi đệ, đệ mưu tính ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, đệ muốn quản thúc bệ hạ sao?"



Tiêu Sĩ Duệ trợn to hai mắt: "Huynh nói bậy bạ gì đó?" 



Sao hắn có thể đối xử với hoàng gia gia như vậy, đó không phải là loạn thần tặc tử sao?



Ôn Đình Trạm mặt không biến sắc hỏi lại: "Nếu không phải mưu triều soán vị, vậy ta đây hỏi lại đệ, nếu sau khi bệ hạ băng hà, người truyền ngôi trên di chiếu không phải đệ, đệ có muốn làm phản đoạt quyền không?"



"Không!" Tiêu Sĩ Duệ trả lời vô cùng trơn tru lưu loát. 



"Vậy đệ chột dạ điều gì?" Ôn Đình Trạm cười nhạt:



"Sau khi bệ hạ băng hà, ngôi vị hoàng đế đương nhiên phải truyền lại, không phải cho đệ thì là cho người khác. Ngôi vị của bệ hạ từ đầu đến cuối không phải là mưu tính của đệ, địch thủ của đệ chưa từng là bệ hạ!"



Tiêu Sĩ Duệ dường như tỉnh ngộ ngay tức khắc. 



Đúng vậy, hắn không hề hai lòng với hoàng gia gia, hiện tại hoàng gia gia cũng không chú ý vào người nào, nếu thật có chú ý hắn thì cũng chưa chắc là thế, lại không cảm thấy thật sự là mình thì tại sao hắn phải chột dạ, phải sợ hoàng gia gia? Hiện tại hắn chẳng qua là đang tự đấu tranh, trong lòng chưa bao giờ có điểm nào bất hiếu với hoàng gia gia, vậy hắn đang phòng bị điều gì? Cho dù sau này hoàng gia gia không truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, đương nhiên là hoàng gia gia đã suy tính hắn không có đủ năng lực trị vì thiên hạ thịnh vượng. Hắn cũng tuyệt đối sẽ không có lòng oán hận gì khác, vậy hắn đang lo lắng điều gì?



Lúc đầu hắn không cho rằng hoàng gia gia là hoàng đế, mà cho rằng người là tổ phụ. Đây không phải là lợi dụng, mà là chân tình của hắn. Đã như vậy, vì sao hắn phải sợ hãi rụt rè, giấu giấu giếm giếm, vì sao không thể thẳng thắn vô tư?




Dạ Dao Quang nói một hồi lâu, không thấy Ôn Đình Trạm đáp lời, quay đầu đã thấy Ôn Đình Trạm đứng ở cửa tủ quần áo của mình, trong tay cầm một đồ vật làm cho cô biến sắc. 



Chết tiệt, cô đã quên đóng tủ quần áo của mình.



Ôn Đình Trạm cầm trong tay chính là búp bê của cậu được Dạ Dao Quang làm ở khách trạm vì phát tiết tâm sự lúc đầu. Sau khi trở về còn cố ý sửa đổi, làm thêm một bộ quần áo cho búp bê vải mặc giống Ôn Đình Trạm như đúc.



"Dao Dao, vì sao ta cảm thấy thứ này nhìn quen mắt quá vậy?" Ôn Đình Trạm gẩy gẩy miếng ngọc bội nhỏ treo bên hông búp bê, ngọc bội này cậu cũng có một miếng. 



Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Dao Quang nhanh trí đáp: "Không phải là muội muốn khôi phục chân thân cho Khai Dương sao, muội đang cân nhắc dung mạo của Khai Dương."



Dạ Dao Quang toàn bịa đặt nhưng lại thành phù hợp. Dạ Dao Quang nhất định phải tìm người tạo hình ra dáng dấp hồn phách của Dạ Khai Dương mới càng dễ dàng dẫn hồn.



"Ồ!" Ôn Đình Trạm cười cười ý vị sâu xa, sau đó đầu ngón tay vừa xoay, búp bê vải nhỏ cũng quay một vòng trên tay cậu. 



"Dao Dao cũng muốn đổi tên cho Khai Dương đúng không? Chẳng những dáng dấp muốn giống ta, ngay cả tên cũng muốn giống luôn?"



Con mắt thật sắc sảo!



Đúng là trong lúc nhất thời căm phẫn, Dạ Dao Quang đã thêu ba chữ “Ôn Doãn Hòa” lên trên.