Quái Phi Thiên Hạ

Chương 568 : Khó bề phân biệt

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Tạ thị cũng không làm ra vẻ liền ngồi xuống, Dạ Dao Quang ngồi bên cạnh nàng.



"Ta còn chưa cảm ơn Dạ cô nương, nếu không có Dạ cô nương nhắc nhở, chỉ sợ ta sẽ tạo ra một tội lớn." Trong ánh mắt của Tạ thị lộ ra vẻ cảm kích.



Dạ Dao Quang biết được ý Tạ thị muốn nói việc Liễu Hợp Triều đến tìm bọn họ vào năm ngoái, tìm cô bói một quẻ, quẻ Minh Di ngày Giáp Thìn, thê tử bị thương. Cô thấy Liễu Hợp Triều cũng không nói gì quá đáng, ngược lại còn có ý nhắc nhở nên cô cũng đáp lại, nhắc nhở Liễu Hợp Triều vài câu. 



"Đại phu nhân không cần cảm ơn, cho dù ta không nhắc nhở thì đại phu nhân cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ." Trên quẻ có sự trợ giúp của Thanh Long, Tạ thị có sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.



"Nếu không có Dạ cô nương nhắc nhở, chắc chắn ta sẽ không lo đến tính mạng, có ai lại nguyện ý để bản thân mình bị thương chứ? Cho nên ta vẫn phải cảm ơn Dạ cô nương." Tạ thị mỉm cười nói:



"Ta sinh ra ở Tạ thị Mân Nam, lúc trước ta đã gặp qua không ít kỳ nhân địa sư, tổ phụ của ta rất hứng thú với chuyện này, thậm chí ông còn nghiên cứu về nó. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong đạo này có một nữ nhi trẻ tuổi như cô, hơn nữa lại có bản lĩnh lớn như vậy." 



"Mỗi một đạo trên thế gian này luôn có người có chút thiên phú nổi bật." Dạ Dao Quang trả lời qua loa.



"Vì vậy từ chuyện linh nghiệm này, ta vẫn luôn hiếu kỳ cô là người như thế nào." Tạ thị nói, nàng cẩn thận nhìn Dạ Dao Quang rồi mới cười nói:



"Thật không ngờ, ta vốn tưởng rằng Dạ cô nương là một người thâm trầm, ít nói và có chút kỳ quái." 



Dạ Dao Quang không khỏi mỉm cười: "Đại phu nhân nghĩ ta như vậy cũng là hợp tình hợp lý, trong đạo này đa số mọi người đều có tính cách như thế, một bộ phận còn lại đều là giả vờ cao thâm, rực rỡ như đóa hoa sen nhưng nếu không có bản lĩnh lớn thì chắc chắn tất cả đều là kẻ lừa gạt."



"Đúng vậy." Tạ thị gật đầu.




"Ta biết rõ." Dạ Dao Quang gật đầu, nếu Liễu Cư Mân hay Liễu lão gia cảm thấy Liễu thị sống ở thế gian này là sỉ nhục của Liễu gia, nhất định Liễu thị phải chết thì tuyệt đối sẽ không đợi lâu như vậy mới ra tay. Nếu nói lúc ở quận Dự Chương sợ người khác hoài nghi, như vậy Liễu thị trở về thôn Đỗ Gia cũng đã gần mười năm rồi mới ra tay thì cũng không đúng. 



"Ta và phu quân vẫn tiếp tục điều tra nhưng trong thời gian này có lẽ chúng ta sẽ có chỗ sơ suất, sau này nếu có tin tức chắc chắn ta sẽ thông báo cho cô." Tạ thị nói xong liền đứng lên.



"Thời gian không còn sớm, ta về trước đây."



Dạ Dao Quang tự mình tiễn Tạ thị một đoạn, nàng ta là con dâu, nàng không thể ở lại quá lâu rồi để mẹ chồng ở một mình, cho dù nàng lấy cớ đi tìm cô nhưng cũng phải có giới hạn. 



Dạ Dao Quang tiễn Tạ thị, cô cũng không trở về ứng phó với Hạ thị. Cô cúi đầu suy nghĩ về tin tức mà Tạ thị đã cho cô biết, cô cứ tập trung đến xuất thần, ngay cả khi Ôn Đình Trạm xuất hiện sau lưng cô mà cô cũng không biết.



Mãi đến khi cô lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy có thêm một bóng người dưới hồ nước ở hoa viên, lúc này cô mới nhìn Ôn Đình Trạm: "Đứng bao lâu rồi mà chàng cũng không phát ra một tiếng động thế?"



"Vừa mới đến, ta thấy nàng xuất thần nên không làm phiền." Ôn Đình Trạm cười nhẹ nhàng. 



"Vừa rồi nàng đang suy nghĩ gì vậy?"



***



(*) Độc lai độc vãng: Là chỉ người vô cùng độc lập và chỉ thích hoạt động một mình.