Quái Phi Thiên Hạ
Chương 575 : Ân nhân cứu mạng
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Lục Vĩnh Điềm giật mình, lập tức xoay người lại thì bị Dạ Dao Quang đập trúng lưng. Hắn lảo đảo ngã nhào về phía trước và ôm lấy cột. Vừa mới lật người lại thì chiếc thiết côn trong tay Dạ Dao Quang đã lao đến, Dạ Dao Quang xoay đầu côn một vòng thì bỗng một mũi thương sắc nhọn bật ra cách ấn đường của Lục Vĩnh Điềm chỉ khoảng hai tấc. Hắn sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu.
“Ha ha, cậu nhìn lại bộ dạng của cậu xem còn tự nhận mình là người tài năng nữa hay không? Nếu hôm nay cậu gặp cao nhân ngoài phố thì liệu còn có thể lết đến đây được không?” Dạ Dao Quang thu giáo lại rồi ném cho Lục Vĩnh Điềm.
“Cậu thấy cây thương này thế nào?”
Lục Vĩnh Điềm cầm cây thương trong tay, nhìn say sưa rồi vuốt vuốt. Hắn ngồi tại chỗ, thử khởi động đi khởi động lại các cơ quan của cây thương:
“Đúng là thương tốt! Tổ phụ của ta rất mê sưu tầm thương, ít nhất cũng đã sưu tầm được hai mươi mấy cây rồi nhưng cây tốt nhất cũng không bằng một phần của cây này. Thật đúng là thương tốt mà.”
“Cậu đúng là có mắt nhìn! Ta tặng cậu đó.” Lần đầu tiên cầm cây thương này trên tay, Dạ Dao Quang liền nhớ ngay tới Lục vĩnh Điềm.
“Cái này, cái này...” Lục Vĩnh Điềm cảm động đến mức lưỡi ríu lại, mất một lúc mới lên tiếng:
“Cậu tặng ta thật sao?”
“Đương nhiên rồi! Cậu không thích à?” Dạ Dao Quang nhìn hắn đầy nghi ngờ.
“Thích chứ! Đương nhiên là thích rồi!” Lục Vĩnh Điềm lập tức cất cây thương vào trong áo như kiểu ai đó sắp cướp mất của hắn vậy.
Dạ Dao Quang tròn mắt nhìn hắn vui vẻ ngốc nghếch mà không nói lên lời.
Mấy người bọn họ lại tiếp tục đợi Văn Du. Buổi tối ngày hôm đó lúc Văn Du đến nơi, tên tiểu tử Lục Vĩnh Điềm liền khoe ngay vũ khí mới của hắn với Văn Du còn luôn miệng lặp đi lặp rằng lại vũ khí của hắn lợi hại như thế nào, Dạ Dao Quang và Ôn Đình trạm đối xử tốt với hắn ra sao. Cuối cùng Văn Du không chịu được nữa đành mượn cớ vì đi đường xa mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi.
Văn Du đã tới rồi thì hành trình của bọn họ sẽ được triển khai sớm hơn một ngày. Dù sao thì những gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Văn Du có dẫn theo người nhưng ngày hôm sau sẽ trực tiếp bảo họ về học viện, ngay cả thư đồng và ám vệ hắn cũng không muốn mang theo.
“Đây là Dạ cô nương, là ân nhân cứu mạng của ta.” Dạ Dao Quang đang giả nam nhưng Trọng Nghiêu Phàm vẫn giới thiệu như vậy rồi lại tiếp tục giới thiệu với mấy người kia:
“Đây là Bách Lý cô nương, nàng cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Tại sao ân nhân cứu mạng của ngươi đều là nữ vậy?” Càn Dương vừa nghe xong liền lên tiếng hỏi.
Mọi người đều im lặng.
Tên tiểu tử này rõ là không nói được câu nào nên hồn mà, vừa mở miệng đã khiến mọi người mất hứng rồi.
“Ha ha, có lẽ do Trọng mỗ ta nhiều phúc.” Trọng Nghiêu Phàm không để bụng mà còn nói cười cởi mở cho qua.
“Dạ cô nương.” Bách Lý Khởi Mộng hành lễ với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng đáp lễ: “Bách Lý cô nương.”
“Chúng ta đi vào trong rồi trò chuyện tiếp nào.” Trọng Nghiêu Phàm dẫn tất cả mọi người vào trong rồi vô ý quay lại nói với Dạ Dao Quang:
“Bách Lý cô nương chính là cô gái mà hồi đó ta nhờ cô xem quẻ để tìm đấy.”
***
(*) “Văn” trong tên của Văn Du đồng âm với văn hương (nhang muỗi) và văn tử (muỗi).