Quái Phi Thiên Hạ
Chương 587 : Ra tay
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Sáng sớm nha phủ đã mở thẩm án, vì chuyện này có liên quan đến nhà giàu trong phủ Ứng Thiên, liên quan đến nhiều chính sách dân sinh của phủ Ứng Thiên, Liễu Cư Yến tự mình đến thẩm tra xử lý. Trọng Nghiêu Phàm mang theo hai người Ôn Đình Trạm đến nghe.
“Bình vương thị, ngươi có nhận tội không?” Nghe xong lời lên án của toàn bộ người nhà Bình gia, sau khi hỏi nhân chứng vật chứng, Liễu Cư Yến đưa mắt nhìn Bình nhị phu nhân đang quỳ gối trên công đường không nói câu nào, hai mắt dại ra vô thần, lộ dáng vẻ chán chường.
Tóc Bình nhị phu nhân hơi rối, hai tròng mắt bà ấy có màu đỏ tươi ghê rợn. Khi Liễu Cư Yến gõ kinh đường mộc hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng bà ấy mới như tỉnh táo lại, thật thà quay đầu nhìn về phía Liễu Cư Yến, bỗng nhiên cười điên cuồng: “Đúng vậy, là ta giết hắn...”
Dạ Dao Quang kinh ngạc trong lòng, Bình nhị phu nhân lại nhận tội, hơn nữa biểu cảm kia của bà ấy dường như hoàn toàn lừa được người khác. Nếu không phải đã nghe phân tích của Ôn Đình Trạm, e rằng ngay cả Dạ Dao Quang cũng sẽ tin bà là hung thủ.
“Vì sao ngươi hành hung? Còn không nói thật?” Liễu Cư Yến phía trên trầm giọng hỏi.
"Vì sao hành hung..." Nhị phu nhân lại tựa như nỉ non lặp lại một lần mới phát ra một tràng cười:
“Bình gia không có một người nào tốt cả, bọn họ đều đáng chết. Bọn họ đều đáng chết, ta là thay trời hành đạo, sao ta không thể giết người, bọn họ đều đáng chết!”
Bình nhị phu nhân nói năng lộn xộn, đột nhiên ánh mắt bà trở nên hung ác, bà đứng lên, rút từ trong tay áo ra một cây chủy thủ muốn nhào về phía Liễu Cư Yến. Lúc này hai người thị vệ của Liễu Cư Yến chắn trước mặt Liễu Cư Yến, một người trong số đó rút trường đao ra chém về phía Bình nhị phu nhân.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng Ôn Đình Trạm lóe lên, ngay khi đao của thị vệ kia sắp giáng xuống, một luồng chân khí từ đầu ngón tay kéo đao của hắn lại. Cổ tay cậu vừa xoay, tay thị vệ cầm đao đột nhiên tê rần, đao của hắn tuột khỏi tay bay thẳng về phía cột nhà đối diện, đâm vào trong cây cột gỗ. Trong nháy mắt khi Ôn Đình Trạm ra tay, thân người Dạ Dao Quang lao ra nhanh như chớp, đánh ngất Bình nhị phu nhân.
“Các người thật to gan, dám nhiễu loạn công đường!” Sư gia viết bản án thấy vậy quát to một tiếng với Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, thị vệ và nha dịch đều đồng loạt rút đại đao ra.
“Cậu đã nói nhị phu nhân không phải là hung thủ, vì sao bà ta lại thừa nhận? Chẳng lẽ là bị người ta bắt ép?” Trọng Nghiêu Phàm lại dời đề tài về vụ án:
“Hay là bảo vệ hung thủ?”
Dạ Dao Quang nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt cô rơi vào người Ôn Đình Trạm.
“Hai điều đều không phải.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt phủ định:
“Nhị phu nhân và tam cô nương khá giống nhau.”
Ôn Đình Trạm bất thình lình nói một câu như vậy khiến Dạ Dao Quang và Trọng Nghiêu Phàm đều sửng sốt, hai người giống nhau.
“Lẽ nào tam cô nương là con gái của Bình nhị phu nhân?” Đầu óc Lục Vĩnh Điềm lập tức được mở mang.
Trên đầu mọi người đều có một đám quạ bay qua.
Văn Du một phát kéo hắn qua: “Giống nhau mà Doãn Hòa nói ở đây là tam cô nương rõ ràng không bị quỷ quấn thân nhưng lại luôn miệng nói mình thường xuyên mơ thấy cha giải oan, mà nhị phu nhân không phải là hung thủ lại nói mình là hung thủ.”