Quái Phi Thiên Hạ
Chương 604 : Ai trúng kế của ai
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tất nhiên không nghe thấy lời nói của hai người Liễu Cư Yến. Ra khỏi nha phủ, sắc mặt Ôn Đình Trạm vẫn bình thản, cậu cũng không dừng trước xe ngựa đặt trước cửa của Trọng gia, mà ánh mắt trước nha phủ dường như tùy ý đảo qua một lần, bắt được một hình bóng mới vừa chớp mắt đã quay lưng đi mất. Bóng người màu xám này cất bước rất nhanh, hai người nhanh chóng đuổi theo.
Một mạch theo đến một quán trà vô cùng xa hoa. Dạ Dao Quang từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy quán trà xa nào hoa đến vậy, bảng hiệu đều làm từ vàng ròng hào quang lấp lánh. Thấy vậy, Dạ Dao Quang không khỏi lầm bầm:
“Không sợ nửa đêm có người đến trộm mất à.”
“Nếu Dạ công tử yêu thích, Đơn mỗ sai người tháo ra tặng cho Dạ công tử, thế nào?” Một giọng nói từ lầu hai truyền đến.
Dạ Dao Quang giương mắt nhìn thấy Đơn Cửu Từ đang hai tay ôm lấy mỹ nhân dựa vào lan can. Hắn đúng là rất yêu màu xanh, lại mặc trường bào thêu hình cây trúc màu xanh nhạt, đường viền tơ vàng. Hoa văn phức tạp trên cổ áo và đai lưng đều dùng tơ vàng thêu lên vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Tuy thiếu đi một chút tùy ý của đêm qua nhưng toàn thân thật ra lại tràn đầy khí chất một đại công tử thế gia quyền quý. Hắn buộc tóc bằng gấm màu xanh nhạt, gió thổi qua khiến mái tóc đen quấn quanh nhè nhẹ tung bay. Nhìn bộ dạng này của hắn, Dạ Dao Quang không khỏi nảy sinh ác ý, không biết thằng nhãi này có thích đội cả nón xanh hay không.
Lúc này Ôn Đình Trạm đã dẫn theo Dạ Dao Quang bước lên lầu hai: “Thiên hạ đệ nhất trà này, tại hạ mới chỉ nghe danh. Hôm nay may mắn đi ngang qua nơi này mới biết được thì ra đây là của Đơn công tử. Chẳng biết có được mời một chén nước uống không?”
“Kỳ Úc công tử đại giá quang lâm, sao dám chậm trễ. Hai vị mời ngồi.” Đơn Cửu Từ cũng đã tiến lại đây từ chỗ mỹ nhân vừa mới ôm ấp, làm một tư thế mời với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm. Thấy hai người ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống.
“Nghe nói Kỳ Úc công tử không thích uống trà, nhưng quán trà này của Đơn mỗ chính là độc môn bí phương, Kỳ Úc công tử chẳng lẽ không muốn nếm thử?”
“Đa tạ ý tốt của Đơn công tử, trà có độc đáo đến mấy chung quy cũng là từ nước mà pha thành, vạn sự không rời bản chất bên ngoài, cớ gì phải gây sức ép đến cùng?” Ôn Đình Trạm cười nhạt.
“Người sống cả đời, chớp mắt trăm năm, thời gian vội vàng, đương nhiên là có thể sống vui lúc nào thì thoải mái sống vui lúc đó.” Lúc này đã có hạ nhân bưng lên bánh trà tinh tế, mà trước mặt Ôn Đình Trạm cũng có một chén nước trắng ấm áp. Đơn Cửu Từ nâng nhẹ ấm trà rót cho Dạ Dao Quang một chén.
“Cái này còn không rõ ràng sao?” Dạ Dao Quang giận.
“Chàng không phải đã nói vị Tuần phủ này chờ ở bên ngoài bắt Liễu Cư Yến sao, còn nói người này chàng không quen. Đơn Cửu Từ lại vừa mới cùng người đó pha trà, đây không phải là Tuần phủ Giang Tô thì là ai được nữa?”
“Phải, là Tuần phủ Giang Tô. Người bị bệnh quáng gà.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Chàng nói Tuần phủ Giang Tô là người mắc bệnh quáng gà?” Dạ Dao Quang không thể bình tĩnh, quáng gà cũng là một tật bệnh. Làm quan trong triều đình, nhất là quan to lại có tật bệnh như vậy tuyệt đối không thể nào làm được vị trí này. Bởi vì người mắc bệnh quáng gà buổi chiều sẽ không nhìn thấy đồ đạc, mà Tuần phủ của một tỉnh nắm giữ quân vị quan trọng, chuyện xảy ra nhiều vô số kể. Nếu lại vì bệnh quáng gà, sơ sẩy một cái có khả năng dẫn tới đại họa.
“Đây là tội khi quân!”
“Không sai, tội khi quân.” Ôn Đình Trạm bình thản gật đầu.
“Đơn Cửu Từ cũng thật to gan, hắn lại trọng dụng một người phạm vào tội khi quân!” Dạ Dao Quang nghĩ đến không thể tin nổi.
“Không phải hắn muốn dùng, mà là hắn bí quá hoá liều.” Ôn Đình Trạm lạnh giọng cười.
“Bắt đầu từ khi ta cứu Bình nhị phu nhân làm đảo lộn kế hoạch của hắn, ta cũng đang từng bước chỉnh hắn. Hắn cần tốn thời gian nhiều ngày đi điều tra chúng ta, có thể ta đã khiến hắn thấy rõ, đêm qua bất kể là như thế nào ta cũng sẽ khiến hắn phải giao Bình đại gia cho ta. Hắn đương nhiên cũng biết thời biết thế, muốn để ta nếm thử cảm giác phí hết tâm tư lại mang đá đập lên chân mình là mùi vị gì. Khi đó ta bèn suy nghĩ nếu hắn giao Bình đại gia cho ta, sau đó hắn phải làm thế nào. Ồ, không có việc gì khiến một người thông minh đau khổ hơn việc khiến hắn tự cho rằng mình thông minh mà lại hại chết người bạn thân nhất của mình. Cho nên hắn nhất định sẽ khiến ta mua dây buộc mình trên người Bình đại gia, như vậy hắn sẽ ép Bình đại gia hãm hại Trọng Nghiêu Phàm, tốt nhất là có thể lôi cả ngoại tổ phụ Liễu Cư Yến của ta xuống nước. Cho nên đây là cục diện hoàn mỹ nhất. Ta phải tìm một cánh cửa đột phá, đó chính là biết cách lợi dụng điểm yếu mỗi người, Bố chánh sứ không đủ lý do để tự ý rời vị trí, chỉ có Tuần phủ có quyền bắt giữ Liễu Cư Yến vào thời điểm nhanh nhất. Trong một ngày hắn điều tra cả nàng và ta rành mạch không sót một chi tiết, mà trong một ngày ta cũng đào ra nhược điểm trí mạng của quân cờ quan trọng nhất của hắn.”