Quái Phi Thiên Hạ

Chương 608 : Đơn cửu từ nhận thua

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Không phải không quả quyết, cũng không phải không hiểu thế nào là nuôi cáo trong nhà nhưng mỗi khi thấy Dạ Dao Quang, nghĩ đến sự kiên trì của cô, nghĩ đến lí tưởng sống của cô, cậu sợ rằng nếu buông thả bản thân một lần thì sẽ càng lún sâu trong bùn, trở thành một chính khách bị quyền lực thao túng. Mặc dù cô có thể đứng ở vị trí của cậu hiểu cho cậu nhưng cậu vẫn sợ, sợ cô càng ngày càng thuần khiết mà cậu lại càng ngày càng dơ bẩn...



“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.” Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng quắc nhìn Ôn Đình Trạm:



“Trạm ca, chàng làm đúng lắm.” 



“Ta tán thành cách làm của Doãn Hòa.” Tiêu Sĩ Duệ tỏ thái độ, ngữ khí nghiêm túc.



Văn Du nhìn Tiêu Sĩ Duệ một lúc, lại nhìn Ôn Đình Trạm một lúc, hắn đứng lên: “Để ta suy nghĩ đã.”



Nói xong, ánh mắt Văn Du có chút mờ mịt, rời khỏi. 



“Đa tạ đệ, Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm cười cười nhìn Tiêu Sĩ Duệ.



Nếu nói đến làm quân sư của Tiêu Sĩ Duệ, cậu không đạt tiêu chuẩn. Dù sao Tiêu Sĩ Duệ tín nhiệm cậu như vậy, nếu Tiêu Sĩ Duệ không giao ám vệ cho cậu, cậu cũng không thể điều tra ra việc này nhanh đến vậy. Đơn Cửu Từ là người khó đối phó đến chừng nào thì lần này mọi người cũng đã biết rồi, gậy này cũng đủ đánh một đòn hiểm ác vào chỗ sơ hở của Đơn gia. Cậu cũng không định lợi dụng, đứng ở lập trường là quân sư của Tiêu Sĩ Duệ, cậu vẫn chưa làm đúng bổn phận của mình.



Cho dù Tiêu Sĩ Duệ có chỉ trích cậu, cậu cũng không thể nào phản bác. Dù sao nguyên tắc của cậu cũng chỉ là nguyên tắc, cậu không có quyền ép buộc Tiêu Sĩ Duệ tuân theo. 



“Đừng, Doãn Hòa, huynh đừng nói cảm ơn ta.” Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu:
“Nhờ cậu nhường mà thôi.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng đáp lại một câu. 



“Ta có thể biết được không, cậu làm thế nào tra ra bí mật này nhanh đến vậy.” Đơn Cửu Từ hỏi.



Chứng bệnh quáng gà của Mạc Quang Tổ đã hơn bốn mươi năm, khi đó vẫn do tằng tổ phụ của hắn làm đương gia. Tằng tổ phụ thiên vị con của kế thất, đối xử rất tốt với con của nhị phòng. Lúc đó Mạc Quang Tổ làm quan không bao lâu thì bị phát hiện có bệnh quáng gà, tằng tổ phụ không chịu được sự cầu xin của cô tổ mẫu, lựa chọn giấu đi. Tổ phụ của hắn lúc đó hết sức phối hợp, là vì biết được nhị phòng đã nắm được thóp của mình trong tay, rất khó kế thừa tước vị. Vì quyền lực của phủ Quốc công, tổ phụ của hắn phải vùi mầm tai họa này xuống. Khi đó ông ta biết rõ nếu bây giờ không vùi mầm họa đó xuống thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Nhưng người của Đơn gia càng ngày càng rời rạc, càng ngày càng kiêu căng, người có thực lực thật sự càng ngày càng ít...



Đúng lúc này vị cô tổ phụ xuất thân hàn môn này là người vừa có bản lĩnh vừa không muốn buông bỏ quyền lực, nắm được thóp của ông ta sẽ có lợi hơn. Ông vẫn biết đây là một thanh kiếm hai lưỡi. Vì không muốn mọi chuyện lộ ra, ông bỏ ra không ít tâm tư, nhiều năm như vậy chính ông cũng đã quên mất nhược điểm này của Mạc Quang Tổ, lại thật không ngờ Ôn Đình Trạm dễ dàng tìm ra nhanh như vậy. 



“Ta có thiên nhãn, Đơn công tử sau này phải coi chừng.” Ôn Đình Trạm nói bâng quơ.



“Ha ha, chịu tổn thất một lần, ta ắt sẽ nhớ lâu.” Đơn Cửu Từ cười sang sảng, một lúc lâu sau đó hắn yên lặng một lúc mới hỏi:



“Ôn công tử, sao phải là vậy?” 



Ôn Đình Trạm biết được Đơn Cửu Từ hỏi là tại sao lại khinh địch bỏ qua chỗ sơ hở như vậy. Hôm qua sau khi về phủ, hắn đứng ở lập trường của Ôn Đình Trạm suy nghĩ mãi vẫn không ra, hắn thậm chí còn nghi rằng Ôn Đình Trạm mèo mù vớ cá rán. Nhưng không có chứng cứ, cậu sẽ không ngây thơ như thế. Hai mươi ba năm nay, đây là lần đầu hắn trắng đêm khó ngủ, trằn trọc vì không nghĩ ra.



Nếu đổi lại là hắn, hắn tất nhiên sẽ cho rằng đây là cơ hội tốt trời ban, nhất định phải khiến đối phương trở tay không kịp.