Quái Phi Thiên Hạ
Chương 612 : Cùng nhau tạo người đi
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Dạ Dao Quang lăn tăn, cô thực sự rất khó hỏi một câu về tay nghề Ôn Đình Trạm có ổn hay không, nhưng không nói đến mặt kia. Có điều mãi đến lúc này cô mới phản ứng lại, có vẻ như câu nói này không thể tùy tiện nói với nam nhân được.
“E hèm! Cái đó, Trạm ca, tay nghề của chàng chắc chắn là không có vấn đề gì rồi!” Dạ Dao Quang vội vã đánh đòn phủ đầu, nắm tay Ôn Đình Trạm chạy về học xá của bọn họ rồi chạy vào phòng.
“Đến đây, chúng ta cùng tạo người thôi!”
Nói xong cô liền đi lấy tất cả các loại vật liệu ra, còn thể xác của Dạ Khai Dương, Dạ Dao Quang định dùng đá của Thạch Đầu Quái hỗ trợ cùng một linh vật hiếm có trong địa cung, thứ này có một cái tên rất hay, đó là Ngọc Băng Cơ. Tuy cái tên là như vậy nhưng thực ra nó cũng không phải là một loại mỹ phẩm gì cả, mà chỉ là một thần dược giúp làm lành da, cho dù có bị hủy hoại nhan sắc đến mức vô cùng thê thảm đi chăng nữa thì chỉ cần dùng Ngọc Băng Cơ cũng có thể hồi phục lại, hơn nữa còn hồi phục lại được hình dạng ban đầu. Nó có thể làm cho cơ thể được tái sinh lại một lần nữa.
Món đồ này trước đây ở trong địa cung cô và Mạch Khâm đã chia đôi mỗi người một nửa, những người khác cũng không dùng được. Tuy cô lấy đá làm vật liệu chính để rèn thân thể cho Dạ Khai Dương nhưng cũng không thể khiến Dạ Khai Dương có hình dáng giống hệt với Thạch Đầu Quái được, chỉ có dáng vẻ vừa nhìn thì thấy giống hòn đá mà thôi.
“Dao Dao! Nàng định làm gì vậy?” Nhìn thấy Dạ Dao Quang giơ dao găm lên định cắt thịt của mình, Ôn Đình Trạm giật nảy mình, một tay túm chặt con dao găm lại, ánh mắt trầm lạnh nhìn Dạ Dao Quang.
“Chàng đừng lo, muội chỉ cắt một ít da thịt thôi!” Dạ Dao Quang vội vàng giải thích:
“Phải rèn da thịt cho Khai Dương giống như con người, sau đó muội sẽ dùng khí ngũ hành thúc đẩy da thịt của muội lan ra”.
“Lấy của ta này!” Ôn Đình Trạm vén tay áo lên rồi duỗi tay trước mặt Dạ Dao Quang.
“Một là da của muội còn máu của chàng, hai là da của chàng còn máu của muội, chàng chọn đi!” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm:
“Vì càng giống hình dáng vốn có của Khai Dương thì càng dễ dàng dẫn hồn”. Dạ Dao Quang giải thích.
“Hình dáng ban đầu của Khai Dương?” Ôn Đình Trạm cười:
“Dao Dao, nàng đã bao lâu chưa nhìn Khai Dương rồi?”
Dạ Dao Quang sững người, từ sau khi trở về, cô luôn bận tối mắt tối mũi nên đã giao Dạ Khai Dương cho Ôn Đình Trạm, đến lúc hai cha con học xong thì cô cũng đã ngủ say rồi. Ban ngày lại không thể để Dạ Khai Dương ra ngoài, không nói không biết, vừa nói ra cô lại cảm thấy thực ra cô cũng đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Dạ Khai Dương.
“Sao vậy?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Khuôn mặt của Khai Dương đã sớm không còn rõ ràng nữa rồi!” Cũng chính vì vậy mà Dạ Khai Dương luôn tránh mặt Dạ Dao Quang bởi sợ sẽ dọa Dạ Dao Quang, nhưng vẫn phải cần một người giúp đỡ, nếu không chắc chắn Dạ Dao Quang sẽ nghi ngờ. Mà người có thể lừa được Dạ Dao Quang chỉ có Ôn Đình Trạm mà thôi. Nếu không nhìn ra tấm lòng của Dạ Khai Dương thì sao Ôn Đình Trạm cam lòng cho Dạ Dao Quang cắt da thịt vì nó, da thịt của ai mà lại không phải da thịt? Cậu cũng không ngại tìm một người khác thay thế.
“Từ trước đến nay ký ức của ta rất tốt, nhưng bây giờ ta rất muốn nhớ lại diện mạo của Khai Dương lại không sao nhớ được!”
Đây tuyệt đối không phải là lời từ chối của Ôn Đình Trạm. Sau khi cậu phát hiện ra diện mạo của Khai Dương bắt đầu mờ dần thì cậu có thử nghĩ lại, nhưng điều khiến cậu kinh hãi là trí nhớ mà cậu vẫn luôn tự hào lại mất hết năng lực đối với việc duy nhất này.
Sau khi Dạ Dao Quang nghe xong, lông mi cô run run rồi nói: “Muội nghĩ nhầm rồi, Khai Dương là người đã bị xóa tên trong trời đất, tuy nó là hồn thể nhưng lại không thuộc bất kỳ một loại sinh linh nào trong trời đất cả”.