Quái Phi Thiên Hạ

Chương 628 : Bách lý môn nhờ giúp

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


Kết thúc bữa sáng ấm áp, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cũng không thể trì hoãn thêm nữa, hai người một ngựa chạy không ngừng, quất ngựa nhanh chóng quay về. Trên đường hai người ngắm không ít phong cảnh dọc đường, vốn dĩ đến giữa trưa có thể về đến nhà lại kéo đến khi mặt trời lặn.



Tất nhiên Dạ Dao Quang biết trong nhà có người đang đợi cô, nếu không nhất định cô sẽ kéo dài thêm hai ba ngày.



“Cô nương, thiếu gia, hai người đã quay về.” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa dắt ngựa vào trong thôn, Vương Nhất Lâm và Vương Sâm đang đợi ở cổng thôn. 



“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Đình Trạm đưa dây cương cho Vương Nhất Lâm, sau đó liền hỏi. Hai người này rõ ràng là cố ý đến đây đợi bọn họ, xem ra cũng không phải mới ngày đầu như vậy, nhất định xảy ra chuyện gì đó gấp gáp mới có thể mỗi ngày ở đây chờ đợi, là người biết bọn họ trở về đầu tiên.



“Thiếu gia, hôm trước Lăng công tử đến nhà thăm.” Vương Nhất Lâm  vội vàng trả lời:



“Hình như có chuyện gấp, vương gia truyền tin đến huyện Phù Lương, sáng nay Huyện lệnh huyện Phù Lương hồi âm nói thiếu gia đã rời đi được hai ngày. Vương gia nói người và cô nương chắc hẳn sẽ về đến nơi trong hai ngày này nên sai bọn thuộc hạ đợi ở đây.” 



Vương Sâm nhanh chóng chạy về truyền tin nên khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm bước vào cửa, Ấu Ly đã chuẩn bị xong nước rửa tay. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm sửa soạn đơn giản rồi đi đến nhà ăn, quả nhiên là người của Bách Lý môn, vẫn là do Lăng Độ dẫn đầu, còn có sư huynh muội Lăng Lãng và Lăng Linh.



“Dạ cô nương.” Đám người Lăng Độ vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang đều đứng lên, thái độ rất cung kính.



“Lăng Độ đạo quân đừng khách khí, chúng ta vừa trên đường vội vàng quay về, bây giờ bụng đói cồn cào, có chuyện gì gấp, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Nói xong Dạ Dao Quang liền dẫn mọi người đến bàn cơm. 



Đợi đến khi lần lượt ngồi xuống, mấy người Lăng Độ cũng không mở miệng nói gì, Đạo gia tu luyện mặc dù chú ý tu thân dưỡng tính nhưng thực ra nói chuyện rất tùy ý tự do, hiển nhiên không có quy củ không nói chuyện khi đang ăn. Đám người Lăng Độ lựa chọn im lặng chắc hẳn là nghĩ bọn họ vừa mới bôn ba trở về, vì vậy có lòng để bọn họ dùng bữa tối. 
“Lăng Độ đạo quân, chuyện này tuy rằng ta không thể mượn tên duyên sinh quan nhưng ta sẵn sàng hết lòng bỏ ra chút sức lực hèn mọn này.” Dạ Dao Quang rất nghiêm túc nói: 



“Còn tên tuổi của Thiên Cơ sư thúc, ta sẽ truyền tin đến cho sư thúc để sư thúc giúp ta tra xem rốt cuộc đại gia tộc ẩn thế là ai.”



Chuyện Phan Trác khi đó nếu không có Lăng Độ, bọn họ muốn thực hiện một cục diện hoàn mỹ cũng rất khó khăn. Bách Lý môn chống lại Phiêu Mạc Tiên tông, khoảng cách khác nhau một trời một vực nhưng Lăng Độ cũng không vì thế mà quân tử phòng thân. Có qua có lại, Dạ Dao Quang cũng không thể vì lần này liên quan đến đại gia tộc ẩn thế mà chùn chân.



Chỉ có điều cô sẽ không tùy tiện mượn tên duyên sinh quan khi chưa được sự cho phép của Thiên Cơ sư thúc. Mặc dù cô tin Thiên Cơ sư thúc nhất định sẽ làm hậu thuẫn cho cô nhưng biết là một chuyện, không thông báo một tiếng đã mượn, đợi đến khi bản thân không giải quyết được, lúc muốn người khác nghĩ cách cứu viện sẽ khiến người ta có cảm giác ép buộc bất đắc dĩ, như vậy sẽ mất đi tình cảm. Mặt khác đó là Bách Lý môn không tra ra được, đối phương khẳng định có lai lịch lớn, để Thiên Cơ sư thúc điều tra cũng xem như là đã báo cho biết. Nếu có thể giải quyết riêng với đối phương, sớm thu hồi nanh vuốt thì thắng dễ như trở bàn tay. 



“Dạ cô nương, Bách Lý môn đa tạ Dạ cô nương đại nghĩa tương trợ.” Lăng Độ kéo sư huynh muội Lăng Lãng đứng dậy hành lễ với Dạ Dao Quang.



“Lăng Độ đạo quân khách sáo rồi.” Dạ Dao Quang vội vàng khiêm tốn nói:



“Nếu đã là bằng hữu, tất nhiên nên tương trợ nhau.” 



“Dạ cô nương, cô xem chúng ta khi nào lên đường?” Lăng Độ có chút xấu hổ:



“Thật không dám giấu giếm, mấy người chúng ta đã rời Bát Mân hơn mười ngày, ta lo thời gian càng dài sẽ xuất hiện biến cố.”