Quái Phi Thiên Hạ
Chương 651 : Kim tử đỏm dáng
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
“Muội muốn đến Lưu Cầu?” Qua Vô Âm nắm lấy tay Dạ Dao Quang.
“Muội điên rồi sao?”
“Vô Âm, tình thế khẩn cấp, thế cục bức bách, muội không thể không đi.” Dạ Dao Quang siết chặt tay Qua Vô Âm.
“Muội đừng quên bùa chú trên người muội, toàn bộ người trong Mật Nhược tộc đều sống tại Lưu Cầu.” Nắm chặt tay Dạ Dao Quang thêm vài phần, giọng nói Qua Vô Âm càng thêm nặng nề.
“Muội biết.” Dạ Dao Quang nói.
“Nhưng muội không thể không đi, nếu Ninh An Vương xảy ra điều gì bất trắc, Trạm ca sẽ chạy trời không khỏi nắng.”
Dạ Dao Quang biết cục diện này là do một tay Ôn Đình Trạm tạo thành, nhưng Ôn Đình Trạm là vì cô. Không chỉ bởi vì nguyên nhân Thái Hòa tộc hãm hại cô, hai tộc sát hại lẫn nhau đoạt bảo vật, mà quan trọng hơn là vì khúc mắc đến chết không thôi giữa cô và Mật Nhược tộc. Vậy nên, Ôn Đình Trạm cần một lí do quang minh chính đại đến Lưu Cầu, tìm hiểu cặn kẽ triệt để về Lưu Cầu, nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.
“Tướng công nhỏ nhà muội trí kế trùng trùng, nếu cậu ấy đã hiến kế cho bệ hạ, chưa chắc đã không nghĩ tới cục diện như vậy, ắt hẳn sẽ có cách đối phó.” Tuy không cùng Ôn Đình Trạm xuất hiện nhiều lắm nhưng bắt đầu từ chuyện chuông lắc, tới địa cung, cơ trí lộ rõ của Ôn Đình Trạm đã khiến Qua Vô Âm vô cùng thán phục.
Dạ Dao Quang đang sầu khổ không biết phải làm sao mới có thể lặng yên không tiếng động lẻn vào. Nếu cô muốn giải quyết hai người kia thì tất yếu phải bại lộ chính mình, cô lại không biết thuật ẩn thân, tu vi còn chưa đạt đến mức có thể dẫn động khí ngũ hành che giấu toàn bộ cơ thể. Chợt, đúng lúc này ánh sáng màu vàng bên khóe mắt lóe lên, dường như chỉ trong nháy mắt, Kim Tử đã lặng yên không tiếng động rơi xuống bên cạnh cô.
Đã lâu không thấy chủ nhân, Kim Tử đang muốn tiến đến ôm một cái thật chặt, lại bị Dạ Dao Quang vươn tay ghét bỏ ngăn lại, vô tình ném ra hai chữ: “Cự tuyệt.”
“A...” Kim Tử vừa tủi thân vừa có chút tức giận khoa tay múa chân.
Dạ Dao Quang quan sát toàn thân nó một lượt: “Ngươi nhìn người đi, toàn thân vừa dơ vừa thúi, cách ta xa một chút.”
“…”
Lúc này Kim Tử mới cúi đầu, nghĩ đến nó là từ trong nước bơi qua đây, bộ lông ánh vàng rực rỡ mềm mượt lúc này ướt nhẹp thành từng dúm dính sát vào cơ thể, có chỗ còn lộ ra một ít “thịt” màu hồng hồng. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đến đã dọa nó giật mình chết khiếp, nơi riêng tư nhất đều lộ ra hết. Mặt khỉ lập tức đỏ lên, hai tay che xuống dưới, sau đó nhanh chóng quay lưng lại, khí ngũ hành từ thân tỏa ra từng vòng. Thời gian khoảng chừng qua một nén nhang, nước khắp người nó đã bốc hơi đi hết, sau đó nó giơ hai tay lên ngửi, phát hiện dường như vẫn còn chút mùi nước biển tanh nồng. Nó chán ghét chau mày, móc móc trên cổ, móc ra được một gói vải lớn chừng bàn tay, hơn nữa lại không bị ướt! Giũ ra một ít phấn hương từ bên trong...
Vung vẩy cơ thể một hồi, cảm thấy bản mình đã xinh đẹp thơm tho trở lại, nó lập tức xán tới bên người Dạ Dao Quang.