Quái Phi Thiên Hạ
Chương 674 : Hỏi cung
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
"Văn tử không phải người không biết kiềm chế." Mặt Ôn Đình Trạm hơi biến sắc.
"Nếu biết kiềm chế thì sao lại là đào hoa đao?" Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
"Ý của Dao Dao là Lạc Tầm sẽ mang đến tai họa cho Văn tử?" Ôn Đình Trạm lập tức sầm mặt.
Nếu Văn Du là người có thể kiềm chế được thì đã không phạm phải đào hoa sát. Nhưng bây giờ chẳng những đã phạm phải mà còn là đào hoa đao, điềm đại hung. Chứng tỏ có người cố ý muốn hãm hại Văn Du. Văn Du tất nhiên có tình cảm không bình thường với Lạc Tầm mới giúp đỡ, chỉ có điều không có hành vi vượt quá giới hạn. Nhưng nếu Lạc Tầm lợi dụng tình cảm này quay lại hại Văn Du…
"Chưa chắc đã là Lạc Tầm, nhưng là do Lạc Tầm." Rốt cuộc là Lạc Tầm cố tình muốn hãm hại Văn Du hay Lạc Tầm cũng là một quân cờ của người hãm hại Văn Du, điều này Dạ Dao Quang cũng chưa đoán được.
"Chúng ta về trước đi, buổi chiều đợi Văn Du tới rồi nói tiếp."
Vốn hai người đi chơi rất vui vẻ, vậy mà trở về tâm trạng lại nặng nề. Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn hôm nay không ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ hai người như vậy đều không hiểu lắm, còn tưởng là hai người xảy ra mâu thuẫn, cũng không dám nhiều lời, sợ tự rước lấy họa.
Mãi đến khi dùng xong bữa trưa, hai người ngủ trưa dậy thấy họ vẫn bàn bạc với nhau, lúc nói chuyện cũng không có từ gì lạnh nhạt và không khí bất hòa nên hai người liền buồn bực. Tần Đôn thấy họ thật sự không giống đang chiến tranh lạnh hay cãi nhau, mới cố lấy dũng cảm hỏi một câu.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng không giấu giếm, hai người nghe xong lòng đầy căm phẫn. Vốn lúc đó Văn Du chỉ giới thiệu qua loa về Lạc cô nương, bọn họ cũng không biết Văn Du có một biểu muội họ Lạc, chỉ biết là vị hôn thê của Văn Du họ La, hơn nữa nguyên quán La gia trùng hợp là ở đây. Văn Du rõ ràng biết bọn họ hiểu lầm mà cũng không giải thích.
"Tiểu Khu, đừng để ý tới cậu ta, cho cậu ta tự làm tự chịu!" Tần Đôn bực tức nói.
"Đúng, không để cậu ta đau một lần, cậu ta sẽ không biết chừng mực!" Lục Vĩnh Điềm cũng giơ hai tay tán thành.
Đối với chuyện này, Dạ Dao Quang đã có kết luận về tính cách của Lạc Tầm: Một cô gái tâm cơ thâm trầm, giỏi nhẫn nại, không tiếc bất cứ giá nào để đạt được mục đích.
Cô gái như vậy có thể không liên lạc với Văn Du hai năm, tuyệt đối không phải thực sự vứt bỏ quá khứ, càng không phải là không sợ Văn Du quên mất nàng, mà là sự chuẩn bị cho một lần hành động hôm nay. Đúng như Văn Du nói, hôn nhân của Lạc Tầm là hắn năn nỉ mẹ tìm cho, vậy nếu Lạc Tầm không được sống tốt hoặc địa vị nhà chồng không cao, chỉ cần thoáng lộ ra, Văn Du tự nhiên sẽ áy náy trong lòng. Nếu không giúp sức thì trong lòng hắn sẽ mãi mãi không được nhẹ nhõm.
"Ta sẽ cẩn thận." Im lặng một lúc, Văn Du nói.
"Vợ chồng biểu muội của cậu ngoài nhờ cậu chỉ bảo sách vở thì không còn chuyện gì khác muốn nhờ nữa sao?" Dạ Dao Quang tiếp tục truy hỏi, cô không thể không cẩn thận một chút. Quan hệ giữa bọn họ và Văn Du không hề nông, một chút sơ sẩy thì sẽ liên lụy đến bọn họ. Cho dù không dính dáng đến, lẽ nào Văn Du xảy ra chuyện, bọn họ có thể ngồi nhìn mà mặc kệ?
"Không còn." Văn Du rất chắc chắn.
Nhưng trong lòng Ôn Đình Trạm khẽ động: "Chồng biểu muội cậu là người thế nào?"
"Có hơi khôn vặt, thích lợi dụng người khác nhưng bản chất không xấu, cũng có tình cảm với biểu muội." Văn Du đánh giá rất thành thật:
"Còn về học vấn... e rằng lần này rất khó có tên trên bảng."
Nghe Văn Du nói xong, Ôn Đình Trạm lại hỏi một câu: "Hắn bình thường tìm cậu hỏi những gì?"
"Đều là một số thơ văn, ý nghĩa của Tứ thư và Ngũ kinh, mấy ngày gần đây tìm được mấy đề thi tới hỏi." Văn Du trả lời.