Quái Phi Thiên Hạ

Chương 677 : Chỉ một mình nàng

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


“Chàng như vậy, tiểu Lục sẽ khóc đó.” Lục Vĩnh Điềm trông mong vào việc sau khi đỗ Võ trạng nguyên sẽ lấy hết can đảm đến phủ Quốc Công hỏi cưới.



“Tài nghệ không bằng người, sao có thể oán trách người khác được?” Ôn Đình Trạm không để tâm lắm.



“Chàng thu bớt lại đi, đến lúc đó có công chúa nào nhìn trúng chàng, nếu bệ hạ ban hôn, không lẽ chàng muốn để muội làm vợ nhỏ?” Dạ Dao Quang lấy ngón tay chọc chọc trán của Ôn Đình Trạm. 



“Dao Dao không cần lo việc này, công chúa của bệ hạ, ngay cả cô của Sĩ Duệ - Ấp Thành công chúa cũng đã xuất giá một năm trước. Hơn nữa, Ấp Thành công chúa còn lớn hơn ta sáu tuổi, huống chi là các công chúa khác?” Ôn Đình Trạm nói.



“Không có công chúa nhưng quận chúa của mấy vị vương gia đã lớn rồi. Muội từng nghe Sĩ Duệ nói, trong hoàng tộc có rất nhiều cô nương chưa xuất giá, hai bàn tay cũng đếm không hết. Đến lúc đó, đều nhìn trúng chàng thì chàng sẽ làm sao?” Dạ Dao Quang chun mũi, dùng trán đụng Ôn Đình Trạm.



“Họ muốn gả cũng phải xem ta có chịu cưới hay không.” Ôn Đình Trạm nói bằng giọng bình thản. 



“Nếu bệ hạ hạ chỉ, không lẽ chàng dám kháng chỉ?” Dạ Dao Quang ung dung liếc nhìn cậu.



“Bệ hạ là minh quân, sẽ không vì các cô gái trong dòng họ mà từ bỏ một nhân tài trụ cột của nước nhà.” Ôn Đình Trạm nói tiếp.



“Tự tin thế, ai lại tự khen mình, tự phong cho mình là nhân tài trụ cột nước nhà chứ.” Dạ Dao Quang trợn mắt. 



“Không lẽ ta không phải sao?” Ôn Đình Trạm dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Dạ Dao Quang.



“Ta mà không phải thì trên đời này còn ai phải nữa?”




Vị hôn thê cậu yêu cởi quần áo của cậu, cậu có phải là Liễu Hạ Huệ đâu mà tâm không chút tạp niệm. Nếu không dừng lại ngay, cậu cảm thấy rất có thể bản thân sẽ mạo phạm đến cô.



Dạ Dao Quang nghe ra giọng cậu hơi khác lạ. Hơn nữa, trong lúc giãy giụa, cô cũng đã thấy sự thay đổi của thân thể cậu. Mặt cô đỏ bừng lên, nóng hừng hực. Lại thêm tư thế mập mờ này, cô thật muốn tìm chỗ để chui. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống theo những đóa quế hoa, Dạ Dao Quang đưa tay lên che mắt mình, xem như là đang che nắng. 



Phải mất một lúc lâu Ôn Đình Trạm mới bình tĩnh được. Cậu lật người nằm ngửa bên cạnh cô, chậm rãi đưa tay nắm lấy tay cô rồi hai người từ từ đan tay vào nhau.



“Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết, đời này của Ôn Doãn Hòa, chỉ cần một mình Chước Hoa là đủ.” Giọng của cậu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Dưới cánh hoa mềm mại, cậu xoay đầu qua. Dường như đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm ấy có thể hấp thụ cả ánh mặt trời. Nó sáng sủa, chói mắt và nóng hầm hập.



“Giữa ta và nàng, không bao giờ có người thứ ba nữa.” 



Giọng nói đó là tiếng nhạc hay nhất, trở thành giai điệu bay bổng lặp đi lặp lại bên tai cô. Dạ Dao Quang ngắm nhìn bầu trời trên cao và đón nhận ánh nắng. Trong gió thu, ánh sáng chói chang trở nên dịu dàng hơn khiến cả trái tim cô cảm thấy ấm áp.



Hôm sau, Dạ Dao Quang đích thân đưa Ôn Đình Trạm đến trường thi. Vì để ngăn chặn triệt để hành vi gian lận, triều đình đã dùng đủ mọi cách. Trước khi vào trường thi, phải tắm rửa và thay quần áo mà triều đình phát trong một gian phòng ngoài. Không được mang theo bất cứ vật gì vào. Nến, bút mực, lương thực, chăn đệm hay thậm chí là bô... đều được triều đình phát cho. Thí sinh chỉ cần mang theo bản thân vào là đủ rồi.



Để loại bỏ trường hợp thi hộ, thí sinh phải cung cấp lý lịch chi tiết về đặc điểm ngoại hình. Quan coi thi sẽ kiểm chứng thân phận của thí sinh dựa trên hồ sơ lý lịch. Sau khi xác nhận đúng là thí sinh đó thì mới được vào trường thi tương ứng của mình. 



Từ ngày chín đến ngày mười hai rồi đến ngày mười lăm tháng tám, chỉ sáu ngày ngắn ngủi thôi cũng đủ để là sự dày vò của rất nhiều người. Vì Ôn Đình Trạm tham gia thi cử nên Dạ Dao Quang cũng đang rơi vào tình trạng này. Ở những triều đại khác, thí sinh có thể mang theo một ít vật dụng. Dạ Dao Quang đã lấy một ít thứ giúp tỉnh táo từ Mạch Khâm, sau đó mới biết kỳ thi của triều đại này không giống với những triều đại kia.



Được ở chỗ, hôm ngày mười sáu, Ôn Đình Trạm ra khỏi trường thi, ngoài việc có vẻ hơi mệt mỏi ra thì mọi chuyện đều ổn. Cuối cùng, Dạ Dao Quang cũng có thể yên lòng rồi, điều còn lại chỉ là đợi yết bảng vào tháng mười mà thôi.