Quái Phi Thiên Hạ
Chương 695 : Người cha kỳ lạ
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
"Dòng nước không sâu, có rồng ắt có linh khí."
Đây là một con đường ngoằn ngoèo hình chữ C, so với biển lớn ngọc bích xanh đậm không thấy đáy biển, nơi đây nông hơn một chút nhưng cũng chỉ là tính tương đối mà thôi.
"Cho dù là rồng thật cũng được, đại linh vật hóa rồng cũng được, có thể xuất hiện ở nơi như thế này tất nhiên sẽ không phải ngẫu nhiên, nơi đây có lẽ có gì đó hấp dẫn nó đến." Dạ Dao Quang xoay người, bắt đầu quan sát cảnh vật chung quanh.
"Ba mươi năm trước cũng có rất nhiều yêu linh như thế, xuất hiện rất nhiều lần ở gần đây, tuy nhiên cũng không thu hoạch được gì." Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu:
"Thời gian trôi qua lâu rồi, dần dần cũng sẽ không cố chấp nữa."
Trong thời gian ba mươi năm, nàng từ một con chuồn chuồn đến Hóa Hình rồi Thối Thể, thay vì việc mãi không từ bỏ thứ bảo vật có thể căn bản chỉ là đoán mò thì hãy chuyên tâm tu luyện. Người dừng tu luyện sẽ dần dần gặp đại nạn. Tu vi của yêu linh càng thêm thâm sâu, không tiến ắt lùi, cũng không dừng lại.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao nàng cố ý muốn rút linh thể, một khi nàng đến thế tục thì sẽ không còn cách nào tu luyện. Thay vì đợi đến khi tu vi bị hao mòn sạch sẽ, chi bằng bị tản hết sớm một chút, đến lúc đó cũng có thể an tâm làm một người bình thường.
Người phàm muốn làm thần tiên nhưng có bao nhiêu thần tiên muốn làm người phàm, không phải là người phàm không tốt, cũng không phải thần tiên quá rảnh rỗi, mà là những thứ vĩnh viễn có được so với những thứ không có càng khiến người ta hướng tới.
"Dù gì chúng ta cũng là đến du ngoạn, chi bằng đi một vòng bốn phía đi." Dạ Dao Quang đã hứng thú đến mức này, nơi đây dường có chút giống với nơi mà thần trí của cô bay tới hôm qua. Nếu cô nhớ không lầm, bảo vật thu hút thần long đến theo lời của Bách Lý Khởi Mộng e rằng thật sự tồn tại, mà lại chưa bị người khác lấy đi.
"Cũng được." Bách Lý Khởi Mộng gật đầu, đưa bọn họ đi về phía con đường nhỏ tương đối an toàn bằng phẳng.
Đi khoảng nửa canh giờ, Tuyên Lân đã đi không nổi, vì vậy mọi người chọn rồi một chỗ để nghỉ ngơi, thấy vậy Tuyên Lân nhân tiện nói: "Hay là ta cùng A Kỳ về trước nhé."
"Ha ha, ngươi còn nói ta ngược đãi đồ nhi của ngươi, ta mới nên nói ngươi ngược đãi con trai ta thì có!" Càn Đoái nghe thấy con trai bị va mạnh vào đá, chẳng những không đau lòng, ngược lại còn cười vô cùng thoải mái.
Không sai, người mặc áo cà sa không ra hình dạng gì trước mắt, người đàn ông có cái đầu lớn này chính là phụ thân của Càn Dương - Càn Đoái. Dạ Dao Quang còn nhớ nửa năm trước, người đàn ông mặt dày này đến nhà cô muốn mang Càn Dương đi, đồng thời không biết dùng biện pháp gì dụ được Càn Dương ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng đối với người này lại cực kỳ sâu sắc.
"Có người cha nào giống như ông không? Con trai bị đụng vách đá mà còn cười thành tiếng." Dạ Dao Quang vừa dùng lực kéo Càn Dương dậy, vừa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Càn Đoái.
"Thằng nhóc con này là ta sinh ra, ta muốn thế nào mà không được?" Thủ đoạn lưu manh của Càn Đoái thật chẳng ai bằng.
Lúc này Càn Dương đã được lôi lên. Nhìn trên trán hắn đỏ lên một mảng lớn, Dạ Dao Quang áy náy trong lòng, vội vã nhờ Ôn Đình Trạm đưa một chút thuốc trị thương, bôi thuốc cho hắn: "Có đau không?"
Càn Dương đầu óc quay cuồng nhìn Dạ Dao Quang, sau đó “oa” một tiếng ôm lấy Dạ Dao Quang khóc, khóc giống như một đứa trẻ rất đau lòng.
Mặt của Ôn Đình Trạm lập tức sầm lại, nếu không phải ở chung với nhau lâu như vậy, trong lòng biết được Càn Dương tính tình đơn thuần như trẻ con, Ôn Đình Trạm đã sớm dùng một cước đá hắn bay rồi.
"Một đại nam nhân động một chút là khóc, tiền đồ!" Dạ Dao Quang đẩy Càn Dương ra, thật sự cô có chút không quen thân mật như thế với một nam nhân trưởng thành.
"Hu hu, sư phụ, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ông ấy." Càn Dương khóc chỉ vào Càn Đoái đang đứng một bên phản đối kia.
"Được thôi, con lóc xương trả cha lóc thịt trả mẹ đi, ta đoạn tuyệt với con." Càn Đoái bình chân như vại nói.