Quái Phi Thiên Hạ

Chương 70 : Siêu Độ Và Công Đức

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Lão phu nhân đương nhiên tin tưởng lời biểu công tử, thậm chí còn nghe hắn ta châm ngòi thổi gió cho rằng A Lâm không nghe lời rời khỏi phật đường, còn làm việc bẩn thỉu trong phật đường. Cuối cùng bà giận dữ đóng cửa phật đường, không cho phép bất cứ ai nhắc đến tên hai người A Lâm và A Tú.



Cứ như vậy, vị này biểu công tử cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà tượng phật tại nơi này đã nhiễm máu tươi của A Tú lúc nàng bị bọn chúng sát hại nên A Lâm và A Tú mới trở thành quỷ hồn ở nơi này.



Tuy biến thành quỷ nhưng các nàng không thể rời khỏi chỗ này. Mỗi khi muốn ra ngoài đều bị một luồng sức mạnh trói buộc tựa như quỷ sai câu hồn cũng không có cách nào tiến vào vậy. Mãi cho đến nửa năm trước một hồi gió to thổi vào khiến cho bức tượng phật trong từ đường cũ nát bị đổ, hai nàng mới được tự do ra vào.



Oan hận chất chứa nhiều năm, A Lâm vội vã đi tìm cha mẹ Ngụy Lâm báo thù nhưng hai người luôn mang ngọc bội được cao tăng đắc đạo khai quang bên mình nên nàng chẳng làm gì được họ. A Lâm luôn trốn ở thư viện nên nàng cũng chỉ có thể trút giận lên đám người hầu nhằm hù dọa phu thê Ngụy Hùng.



Tuy các nàng có thể rời khỏi chỗ này nhưng chưa từng giết hại bất kỳ ai ngoài người của Ngụy phủ, đặc biệt là A Tú chưa từng dính vào bất cứ tội nghiệt gì.



Dạ Dao Quang sau khi nghe xong cũng không biết nên nói gì. Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, bảo A Lâm từ bỏ thù hận? Như vậy cô có khác gì những kẻ giả nhân giả nghĩa trong miệng A Lâm? Bất kỳ một người con gái nào gặp phải chuyện như vậy đều sẽ như A Lâm mà thôi nhưng may nhờ có A Tú mà nàng ấy không hoàn toàn mất đi lý trí lạm sát người vô tội để giải mối hận trong lòng.



Khi A Lâm bị phật tượng khóa lại đã học được cách lợi dụng phật lực tu luyện. Thực lực của nàng ấy đã không chỉ là do oán khí và lệ khí tạo nên mà đã có chút đạo hạnh. Một con quỷ như vậy nếu muốn ra ngoài gây họa cũng không phải chuyện khó.



“Ngươi muốn thế nào?”



Dạ Dao Quang im lặng suy nghĩ một lúc mới hỏi.



“Ta muốn gì ư?”



A Lâm cười khổ sở.



“Ta còn có thể thế nào đây? Kẻ hại ta đã sớm biến thành cát bụi, hơn nữa ta cũng biết được hắn ta chết trong tay nữ nhân, liên lụy đến cả vợ con, ngay cả một hậu nhân cho ta báo thù cũng không có. Nhưng nếu không báo thù thì ta có thể làm gì? A Tú vẫn luôn khuyên ta vứt bỏ thù hận nhưng nếu không có thù hận thì ta tồn tại có nghĩa lý gì?”




Ôn Đình Trạm lại hỏi.



"Ngày mai chính là một ngày tốt, muội sẽ giúp nàng ấy siêu độ, đưa nàng ấy vào luân hồi. A Tú chưa từng làm hại người vô tội, hơn nữa còn vì A Lâm mà chết, chắc hẳn sẽ có một kiếp sau tốt đẹp.”



Dạ Dao Quang than thở đáp. Luân hồi chuyển thế, dù cho có khởi đầu tốt đẹp đến đâu nhưng kết quả khó mà nói trước được, tất cả đều dựa vào vận mệnh của mỗi người sẽ dịch chuyển ra sao.



Đêm hôm sau, Dạ Dao Quang siêu độ cho A Tú, làm phép mở ra một khe hở tại quỷ môn.



“Ngươi mau đi nhanh lên, tu vi của ta cũng không thể duy trì lâu lắm, nếu như quỷ quái nhân cơ hội chạy ra sẽ tạo thành tội nghiệt cho hai ta.”



Dạ Dao Quang thấy A Tú quyến luyến nhìn phật đường thì không khỏi thúc giục. A Tú nghe vậy không dám chậm trễ, bay vào khe hở. Ngay khi tiến vào, nàng ấy vội quay đầu cúi người thật sâu vái tạ Dạ Dao Quang. Một vái này hàm chứa tất cả lòng chân thành cùng cảm ơn vô hạn của nàng, cho nên sau khi A Tú vào cửa, quỷ môn chuẩn bị khép lại thì một ngôi sao màu trắng tinh khiết bay ra.



Ôn Đình Trạm trừng mắt nhìn ngôi sao kia biến mất tại eo của Dạ Dao Quang.



"Dao Dao, đó là cái gì thế?”



"Công đức."



Đây quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn. Dạ Dao Quang chỉ tuân thủ thiên đạo, thấy A Tú không có tội nghiệt gì bèn ra tay giúp nàng ấy siêu độ, không ngờ lại nhận được một phần công đức trân quý!



Công đức kiếm được không dễ dàng chút nào. Không phải cứ làm việc thiện sẽ nhận được công đức. Việc thiện nhất định phải tạo ân huệ cho người khác và phải nhận được sự biết ơn từ đáy lòng người nhận. Ba thứ này không thiếu thứ gì thì mới có thể nhận được công đức.