Quái Phi Thiên Hạ

Chương 715 : Âm Dương Cốc

Ngày đăng: 11:25 30/04/20


Mười lăm canh giờ.



Mọi người đứng trước cửa chính Phiêu Mạc Tiên tông nhìn người thiếu niên này. Đối với một người phàm mà nói, đây là một tốc độ kinh người. Ý chí và kiên định như vậy làm người ta sợ hãi.



Mạch Khâm cấp tốc tiến lên, hắn nhanh chóng lấy thuốc trị thương ra. Trường Diên chân nhân cũng lên trước truyền khí ngũ hành bảo vệ mạch máu của Ôn Đình Trạm. Mọi người thấy cảnh này đều nhíu mày. Theo lí thuyết là không nên, nhưng họ không quy định là không thể. Lúc trước người thường chưa từng có bạn là người tu luyện thì sao mà giúp đỡ được? Nên trong vạn người chỉ có một người thành công. Ngay cả người của Phiêu Mac Tiên tông cuối cùng cũng không nói gì thêm, đương nhiên những người khác cũng xem như không thấy. 



Ôn Đình Trạm từ từ lấy lại tinh thần, duy trì tỉnh táo của đại não, nhìn Vân Viên: "Mời trưởng lão ra cửa thứ hai."



"Thành tâm của Ôn công tử có thể đi tiếp." Vân Viên tiến lên:



"Mời Ôn công tử đi theo ta." 



Hai chân suýt bị hư của Ôn Đình Trạm được Mạch Khâm đỡ dậy, đi theo Vân Viên qua cây cầu nối liền với cửa lớn. Tiến vào cửa lớn đầu tiên, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.



Từ dưới thềm đá đến phía chính điện không còn là thảm đỏ tươi đẹp, mà là lửa cháy rực và mũi đao. Núi đao biển lửa thật sự, liếc mắt nhìn qua, nói ít cũng phải đến bốn năm mươi trượng.



"Cửa thứ hai là xông vào nước sôi lửa bỏng kiểm tra chân thành." Vân Viên nói. 




"Đúng, Âm Dương cốc." Vân Viên chỉ có thể kiên trì nói. 



"Người Phiêu Mạc Tiên tông lại dùng Âm Dương cốc làm khó một người phàm, thật để ta mở mang kiến thức." Thương Liêm Súc trách mắng trước tiên.



"Vân lão đệ, Âm Dương cốc thì hơi quá rồi." Vẻ mặt của Tô Bát cũng không đồng ý.



"Đồ mất đi không phải chí bảo tông môn của chư vị. Chư vị nói ra đương nhiên sẽ nhẹ nhàng. Hoa Sinh Mệnh quan trọng với Phiêu Mạch Tiên tông đến chừng nào. Chỉ có duy nhất một đóa, ngắt đi đóa này mới có thể nở ra đóa thứ hai, nhưng phải mất thêm mấy trăm năm. Chẳng qua ta chỉ để hắn ở Âm Dương cốc năm năm, so với hoa Sinh Mệnh thì vẫn nhỏ bé không đáng kể." Thái độ Vân phu nhân cứng rắn. 



Những người khác há miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa. Đây không phải đồ của họ, không do họ định đoạt. Huống chi đồng ý hay không là quyền của Ôn Đình Trạm. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể chỉ trích về mặt tình cảm của Phiêu Mạc Tiên tông, nhưng cũng không thể nhiều lời về những việc khác.



"Âm Dương cốc thế nào?" Ôn Đình Trạm thấp giọng hỏi.



"Âm Dương cốc chính là hiểm cảnh số một của Phiêu Mạc Tiên tông, là do tông chủ vào một nghìn năm trăm năm trước lấy hai khối nam châm vĩ đại bày bố đại trận. Lúc đầu là vì áp chế Ma quân. Trải qua hơn nghìn năm do tông chủ dùng tu vi gia cố, ban ngày cốc như bị dung nham nóng rực thiêu cháy, đêm rét buốt như hầm băng lạnh giá." Mạch Khâm chật vật giải thích cho Ôn Đình Trạm. 



Âm Dương cốc tất nhiên là nơi khảo nghiệm do tổ tiên của Phiêu Mạc Tiên tông thiết lập nhưng là để nhằm vào yêu ma. Tám trăm năm trước, có một vị yêu vương xin chí bảo của Phiêu Mạc Tiên tông. Ngay lúc đó, tông chủ cũng đưa Âm Dương cốc ra để đối phó với yêu vương này. Đây là một nơi hành hạ Ma quân cho đến chết, dù là người tu luyện cũng không thể sống sót, chứ đừng nói đến người phàm như Ôn Đình Trạm.