Quái Phi Thiên Hạ

Chương 738 : Tiêu sĩ duệ phản kích

Ngày đăng: 11:25 30/04/20


"Chúng ta phải làm thế nào?" Dạ Dao Quang tiếp đó lại cau mày.



Thái tử có lẽ đã điên rồi, hơn nữa bọn họ cũng không thể đi cầu kiến bệ hạ nói thái tử là hung thủ thật sự. Trước tiên cần phải nắm giữ chứng cứ mới được, nhưng chứng cứ này đi đâu để tìm?



"Những chuyện còn lại để cho điện hạ tự mình xử lý." Tuyên Lân cười nhẹ nói: 



"Sắc trời không còn sớm, Dạ cô nương sớm đi nghỉ ngơi."



Dạ Dao Quang nghĩ một chút cũng thấy như vậy, Tiêu Sĩ Duệ không phải là người tùy tiện áp bức người khác. Lúc trước không biết là ai ra tay, bây giờ đã biết người đó, nếu Tiêu Sĩ Duệ còn không thể có biện pháp nào thì thực sự hổ thẹn đối với sự giáo dục của Ôn Đình Trạm trong học viện nhiều năm như vậy.



Vì vậy Dạ Dao Quang lại để Kim Tử truyền tin cho Tiêu Sĩ Duệ. Đồng thời ở trong thư cô nhiều lần căn dặn Tiêu Sĩ Duệ, thái tử hiện tại đã không còn là người bình thường, không nên dùng cách đối phó như người bình thường, cần phải thường xuyên đề phòng hắn nổi cơn điên. 



Lại nói sau khi Tiêu Sĩ Duệ nhận được tin của Dạ Dao Quang, hắn đứng ở trước cửa sổ. Gió lành lạnh xen lẫn mùi hoa quế thoang thoảng lay động ngọn đèn tinh xảo treo dưới mái hiên. Gió thổi hắt vào trong phòng, lay động tấm rèm màu xanh nhạt in hoa văn chìm màu trắng bạc bay bồng bềnh bên cửa sổ, vầng sáng lan tỏa từ đèn lồng trên chiếc kệ cạnh người chiếu tới rọi sáng biểu cảm trầm lắng của hắn.



"A! A!" Kim Tử không nhịn được kéo nhẹ vạt tay áo bào bay phất phơ theo gió của hắn. Nó còn muốn quay về chui vào ổ chăn ấm áp thơm tho của nữ chủ nhân mà.



Tiêu Sĩ Duệ giơ tay xoa nhẹ đầu Kim Tử: "Ngươi trở về báo cho Dao tỷ tỷ, lại khiến tỷ nhọc lòng rồi. Những chuyện còn lại tự ta sẽ giải quyết." 



Kim Tử nghe xong vội vàng biến mất nhanh như chớp.




"Ta đang lo lắng, Sĩ Duệ bức thái tử tới mức chó cùng rứt giậu." Trong lòng Dạ Dao Quang lo lắng mơ hồ. Thái tử có chút điên cuồng, hắn có để ý chuyện sống chết của Lại gia hay không, hay ngược lại cây đuốc này của Tiêu Sĩ Duệ đốt lên sự điên cuồng của hắn cháy càng mạnh mẽ, những chuyện làm ra tới đây càng khiến người khác không thể nào hiểu được.



"Cần phải biết, cháy nhà ra mặt chuột." 



"Dạ cô nương nên tin tưởng điện hạ nhiều hơn một chút." Tuyên Lân cũng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó vẫn kiên trì như trước nói:



"Dạ cô nương đã nhắc nhở điện hạ, thái tử không còn chơi bài theo lý lẽ thông thường, điện hạ vẫn phản kích như vậy, đương nhiên là đã tính trước kỹ càng."



Người thành đại sự, không làm thì thôi, đã làm tất nhiên cần chu đáo mọi mặt. 



"Minh Quang nói rất phải, ta nên tín nhiệm Sĩ Duệ một lần." Dạ Dao Quang cười nhẹ không nói gì nữa, xoay người đến phòng bếp.



Cô đã quen có Ôn Đình Trạm, giờ đây Ôn Đình Trạm không còn, cô dường như đã không còn người để tin cậy. Sự tin tưởng đối với những người khác đều không có cách nào thân thiết đến mức mù quáng như đối với Ôn Đình Trạm.



Tuy ngoài miệng nói phải tín nhiệm Tiêu Sĩ Duệ, nhưng lúc Dạ Dao Quang làm cơm vẫn không thể yên tâm. Buổi chiều làm xong món cá sốt chua ngọt Kim Tử thích ăn nhất, cô liền đá Kim Tử vào trong cung. Cô nghĩ nếu thái tử thực sự làm ra hành động gì điên cuồng, có Kim Tử cũng bảo vệ được Tiêu Sĩ Duệ. 



Nhưng Dạ Dao Quang lại quên mất một câu nói là người tính không bằng trời tính. Cho dù làm việc tỉ mỉ lại sắp đặt chu đáo đi nữa, chuyện ngoài ý muốn mãi mãi không có cách nào đề phòng được hoàn toàn. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này bất kể là Tiêu Sĩ Duệ hay Dạ Dao Quang thậm chí là cả Ôn Đình Trạm đều ân hận đau lòng đến trọn đời không còn cách nào bù đắp lại!