Quái Phi Thiên Hạ

Chương 743 : Lành ít dữ nhiều

Ngày đăng: 11:25 30/04/20


Đối với sự chất vấn của Tiêu Sĩ Duệ, Trọng Nghiêu Phàm chỉ im lặng cúi đầu.



Khóe mắt đau xót, hai hàng lệ nóng hổi rơi xuống, Tiêu Sĩ Duệ lảo đảo té nhào xuống bên giường, run rẩy mà thận trọng gọi một tiếng: “Minh Quang...”



Nhưng người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nếu hắn không cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Tuyên Lân, có khi hắn đã nghĩ là người có khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia đã... 



Tiêu Sĩ Duệ kìm tiếng thét như con thú nhỏ bị thương lại trong họng, ánh mắt như con sói nhìn sang thái y đang đứng một bên: “Nói.”



Thái y bị hoàng trưởng tôn xưa nay luôn ôn hòa nhìn như vậy sợ đến nỗi chân đều mềm nhũn ra, quỳ xuống, lắp bắp nói: “Tuyên... Tuyên... Tuyên công tử, ngũ tạng vốn đã bị tổn hại, nay... nay lại chịu vết kiếm đâm nặng như vậy, tuy hiện nay không nguy hiểm tính mạng, nhưng... nhưng... nhưng nếu hôm nay không tỉnh lại thì e là...”



Thái y sợ quá, nửa vế sau nói mãi không nên lời, ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ càng lạnh lẽo. 



“Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.” Thái y nhắm hai mắt lại, tựa như sắp khóc đến nơi, nói, sau đó run rẩy bò rạp trên mặt đất, không dám nhìn Tiêu Sĩ Duệ.



Nắm đấm của Tiêu Sĩ Duệ kêu lên kẽo kẹt, đấm một chưởng lên sàn nhà, máu theo mu bàn tay hắn chảy ra. Người sai là hắn, là sai sót của hắn nên mới xảy ra chuyện này.



Sức khỏe của Tuyên Lân luôn là tâm bệnh của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, bọn họ bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để che chở, vất vả lắm mới chăm sóc tốt được cho Tuyên Lân, không quá hai năm, cơ thể của Tuyên Lân sẽ được khôi phục như người bình thường. Nhưng hôm nay vì cứu hắn, hắn không biết nên đối diện với Doãn Hòa và Dao tỷ tỷ như thế nào nữa... 




“Chuyện của tiểu Lục một năm về trước, sau khi rời đi, ta đã không ăn uống được nữa rồi. Khai Dương còn nhỏ, ta thiếu bao nhiêu, mỗi lần nó châm cứu cho ta, ta lại hút mất của nó bấy nhiêu, có một lần nó châm cứu cho ta xong liền ngủ mất đúng sáu ngày trời…”



Đứa bé nhỏ như vậy, hắn nào nhẫn tâm? Chuyện của tiểu Lục quan trọng đến vậy, hắn không thể ngồi yên nhìn được. Hai năm ở học viện Bạch Lộc, bọn họ đã kết giao với nhau, vả lại họ đều là những bằng hữu thân như chân tay, những tri kỷ quan trọng nhất cuộc đời này của hắn. Lúc đi duyên sinh quan hắn vô tình nghe Mạch Khâm nhắc đến quả phục linh có thể ức chế linh khí chảy ra nhưng đồng thời cũng ngăn cản linh khí chảy vào, hắn biết rằng một khi đã ăn quả phục linh, ngày mà khí ngũ hành trong người hắn hết đi sẽ là ngày tận của hắn. Nhưng nếu linh khí chưa hết, cơ thể của hắn sẽ duy trì ở trạng thái tốt nhất. Đây chính là lí do vì sao sau khi trở về Dạ Dao Quang suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân vấn đề của hắn. Lúc Mạch Khâm xuất quan, hắn lấy cớ mở mang kiến thức để lấy một quả để phòng có lúc cần đến. 



Hắn không hề nuối tiếc, nhiều năm như vậy, hắn đã có được sự vui vẻ trước đây chưa từng nghĩ sẽ có được.



“Khụ khụ…” Tuyên Lân đột nhiên ho khan dữ dội, máu tuôn ra từng hồi.



Dạ Dao Quang luống cuống dùng chăn, dùng ống tay áo của mình lau cho hắn: “Minh Quang, cậu không cần nói gì hết, ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có biện pháp!” 



Sau này khí ngũ hành sẽ không thể vào trong cơ thể hắn nữa, lục phủ ngũ tạng đã kiệt quệ, còn có cách nào nữa chứ?



“Dạ cô nương, ta rất vui mừng, cô và Doãn Hòa vì ta mà bận rộn nhiều năm như vậy, cuối cũng ta cũng làm được gì đó cho các người rồi. Đây mới là ta... khụ khụ khụ...” Tuyên Lân cố nuốt máu tươi xuống cổ họng rồi nói:



“Đây mới là ý nghĩa sống của ta mấy năm nay. Nếu không có mọi người, chỉ sợ ta đã chết ở học viện Nhạc Lộc từ sáu năm trước rồi, đến nay trên mộ chắc cũng đã mọc cỏ mất rồi...”