Quái Phi Thiên Hạ
Chương 745 : Tuyên Khai Dương
Ngày đăng: 11:25 30/04/20
Dạ Dao Quang ngồi bên di thể của Tuyên Lân suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, di thể của Tuyên Lân đã được người của Tuyên gia ba ngày trước mới đến đưa đi. Người của Tuyên gia mặc dù đau thương vô cùng nhưng đều im lặng, có lẽ bọn họ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi.
Từ ngày Tuyên Lân chết đi, Dạ Dao Quang chẳng nói năng gì. Cô theo người của Tuyên gia, dẫn theo Dạ Khai Dương tự mình tiễn linh cữu của Tuyên Lân, tìm một nơi phong thủy tốt, không có gió phú quý, không có nước quyền thế cho Tuyên Lân, chỉ có nơi này mới hợp với hắn.
Cuối cùng bệ hạ cũng đã cho giải phẫu để kiểm chứng, tìm ra được một mảnh giấy gói thuốc còn chưa kịp tiêu hủy, do đó lời của Tuyên Lân không có chỗ nào có thể phản bác. Thái tử bị định tội mưu nghịch, bệ hạ truy phong cứu giá có công cho Tuyên Lân, phong Tuyên Lân thành Vĩnh Ninh Hầu. Phụ thân Tuyên Lân tự mình đi lĩnh chỉ tạ ân, cũng chỉ có vậy. Người của Tuyên gia vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, sau khi biết tin Tuyên Lân qua đời, Tuyên phu nhân khóc đến hôn mê bất tỉnh, đến khi Dạ Dao Quang đem di thể của Tuyên Lân trả lại mới tỉnh lại. Bà rất tốt với Dạ Dao Quang, đối với Tiêu Sĩ Duệ cũng vậy, không oán trách lấy một câu.
Chỉ nói với họ: “Ta biết nó đã ra đi một cách bình thản.”
Bọn họ đều hiểu, không có Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, Tuyên Lân sẽ chết trong đau đớn, sẽ mang theo nuối tiếc vô tận. Tuyên Lân sẽ như vậy, gánh chịu toàn bộ trách nhiệm của người làm cha mẹ như họ, đối với Dạ Dao Quang, ngoài cảm kích ra, không hề có chút buồn sầu nào hết.
“Mẹ...” Đứng bên mộ của Tuyên Lân, Dạ Khai Dương đưa tay kéo vạt áo Dạ Dao Quang, nhìn thẳng vào cô, mang theo chút cầu khẩn.
Dạ Dao Quang ngồi xổm người xuống, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Khai Dương: “Sao vậy?”
Dạ Khai Dương bỗng nhiên nhào vào lòng Dạ Dao Quang, ôm thật chặt Dạ Dao Quang, ngửi mùi hương trên người mẹ nó. Dạ Dao Quang nghĩ rằng nó không thể chấp nhận được sự ra đi của Tuyên Lân, dù sao mấy năm này đều là Tuyên Lân bầu bạn nó, cũng ôm lấy nó.
Thật không ngờ, Dạ Khai Dương lại đẩy Dạ Dao Quang ra, giọng non nớt nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, con muốn ở lại Tuyên gia, con muốn đổi họ Tuyên.”
“Hiện tại mẹ cũng không biết để cha con và phụ thân của con dạy con là đúng hay sai nữa.” Ngón tay cái của Dạ Dao Quang nhẹ nhàng vuốt làn da mềm mại của Tuyên Khai Dương.
“Bọn họ dạy con quá tốt.”
“Đây là phúc phận của con.” Tuyên Khai Dương hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía Dạ Dao Quang, cười lộ ra hàm răng trắng khít mới mọc.
“Bây giờ con có thêm ông bà rồi, lại có thêm người thương yêu con, mẹ nên vui mừng cho con mới phải. Tuy là qua đêm nay, con không thể gọi mẹ là mẹ nữa nhưng trong lòng con mẹ mãi mãi là mẹ của con. Con có tên là gì đi nữa, con cũng sẽ không quên tình cảm thuở ban đầu, sẽ mãi kính mẹ, thương mẹ, yêu mẹ. Con tin là mẹ và cha cũng vậy, đúng không mẹ?”
“Ừ.” Dạ Dao Quang kiên định gật đầu:
“Khai Dương, cho dù con biến thành ai, biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, tình cảm của mẹ và cha sẽ không bao giờ đổi thay, không ai có thể thay thế được.”
“Mẹ.” Tuyên Khai Dương nghiêng người, sà vào lòng Dạ Dao Quang, vùi sâu khuôn mặt vào lòng cô.
Dạ Dao Quang ôm chặt lấy nó, không nói gì thêm.