Quái Phi Thiên Hạ
Chương 786 : Muốn sống hay chết?
Ngày đăng: 11:25 30/04/20
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, Ôn Đình Trạm đá một cước vào đầu gối Hà Định Viễn, lại là tiếng xương gãy, sau đó lại đá một cước vào trước ngực hắn, đá hắn bay ra xa.
Động tác rất mạnh mà có chút tàn nhẫn, cuộc tỷ thí có quy định chỉ ngừng ở đây, sau khi Hà Định Viễn không còn sức để đánh lại, Ôn Đình Trạm vẫn ra tay ác đến vậy. Quan chủ khảo vốn là Khu mật sứ giận dữ, nhưng ông ta còn chưa kịp quát lên, Ôn Đình Trạm đã phi người bay đến chỗ ghế của khảo quan, duỗi hai ngón tay ra trước mặt quan chủ khảo và phó khảo. Do Ôn Đình Trạm chọn góc độ tốt nên chiếc kim châm bé tí tẹo liền chiếu ra ánh sáng.
Hắn lạnh giọng chất vấn: “Chư vị đại nhân, học trò nghe nói đấu võ không được mang theo ám khí, trước khi thi, tất cả thí sinh đều được lục soát nghiêm ngặt, vậy có phải là các vị đại nhân nợ học trò một lời giải thích?”
Tiếng quát lên tới miệng rồi đành phải nuốt xuống bụng, bọn họ thân làm quan chủ khảo, nếu thí sinh gian lận đồng nghĩa với việc bọn họ không làm tròn trách nhiệm công tác. Một vị quan chủ khảo khác là Binh bộ Thị lang cau mày nói:
“Vừa rồi mấy vị quan chủ khảo chúng ta không hề nhìn thấy Hà Định Viễn sử dụng ám khi, ngươi làm thế nào để chứng minh đây?”
“Ám khí vẫn còn trên người Hà Định Viễn, đại nhân lục soát trên người Hà Định Viễn là được.” Ôn Đình Trạm chắp tay nói.
Hà Định Viễn bị trọng thương được hai người dìu lên, lập tức có người lục soát nhưng không hề tìm thấy bất kì ám khí nào cả nên lắc đầu.
“Hà Định Viễn, ngươi có biết chiếc kim châm này ở đâu mà có không?” Khu mật sứ trầm giọng hỏi.
“Bẩm… bẩm đại nhân, học trò, học trò không biết…” Hà Định Viễn chật vật trả lời.
Ôn Đình Trạm cười lạnh lùng, nhanh chóng đưa tay lấy chiếc nhẫn trên ngón tay Hà Định Viễn xuống, đưa ra trước mặt mấy vị khảo quan: “Học trò nhìn thấy rõ, đây chính là ám khí.”
Chiếc nhẫn vô cùng mỏng và nhỏ, biến thành ám khí thì khó mà tin được. Mấy vị khảo quan đều nhíu mày, trong mắt của bọn họ đây chỉ là vật trang trí mà thôi.
“Tại sao!” Hà Định Viễn tự vấn, hắn và Ôn Đình Trạm xưa nay không thù không oán, tại sao Ôn Đình Trạm lại muốn đối phó hắn, lúc ở hoa lâu rồi lại đến việc hóa giải chiếc nhẫn của hắn một cách dễ dàng.
“Có trách thì trách ngươi theo nhầm chủ.” Ôn Đình Trạm cười nhạt:
“Hôm nay ta tới gặp ngươi là muốn hỏi ngươi, muốn sống hay là muốn chết?”
Đôi mắt Hà Định Viễn đỏ ngầu, hắn hung tợn nhìn Ôn Đình Trạm: “Ngươi muốn ta phản chủ!”
“Ha ha, phản chủ? Nay ngươi còn có chủ để phản bội ư?” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói:
“Ngươi có biết sáng nay khi ngươi đấu võ ta đã ở đâu không?”
Hà Định Viễn nhìn chòng chọc Ôn Đình Trạm.
“Ta đi đến tòa biệt viện mười dặm ở ngoại ô.” Ánh mắt Hà Định Viễn sợ hãi, giọng nói nhẹ nhàng như mây gió của Ôn Đình Trạm trước sau như một.
“Cùng so tài chế độc với một người, kết quả ư… Chính là lúc này ta đang ngồi trước mặt ngươi đây, tính thời điểm thì lúc này chủ tử cũ của ngươi, Vĩnh An Vương điện hạ e là đã phát hiện tâm phúc của mình đã bị hạ độc. So với tâm phúc này, trong lòng Vĩnh An Vương ngươi là cái gì chứ? Giờ phút này hắn không để ý đến ngươi đâu, hắn đang điều tra xem ai là người tiết lộ nơi ẩn náu của tên tâm phúc mà hắn ra sức giấu đi.” Nói tới đây, ánh mắt Ôn Đình Trạm di chuyển, nhìn về phía Hà Định Viễn:
“Ngươi nói xem là ai nhỉ?”