Quái Phi Thiên Hạ

Chương 793 : Nhạc tương linh

Ngày đăng: 11:25 30/04/20


“Cửu Tương, bình tĩnh.” Dạ Dao Quang liền vận khí áp chế, may mà cô đã sớm chuẩn bị cỏ Ngưng U để làm trận pháp phong ấn Âm châu. Bằng không chỉ sợ rằng lúc này Nguyệt Tương đã nhào về phía hai người kia rồi.



Nguyệt Cửu Tương không thể giữ bình tĩnh được, nàng nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này thì lại nghĩ ngay đến nỗi khổ cực của bản thân, nghĩ ngay đến hai đứa con của nàng. Sự thù hận trong nàng thậm chí lan tỏa sang cả Dạ Dao Quang. Cho nên lúc Ấp Đức công chúa đi đến chỗ của Ấp Thành công chúa, Nhạc Thư Ý mơ hồ cảm nhận được đây là sự cố tình của Dạ Dao Quang. Có điều khi nhìn về phía Dạ Dao Quang thì lại phát hiện Dạ Dao Quang không hề nhìn ông, do đó lịch sự thu hồi ánh mắt về.



“Ấp Thành, thân thể muội như vậy mà còn đến đây xem náo nhiệt, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.” Sau khi Dạ Dao Quang cố gắng phong ấn Âm châu, khiến Nguyệt Cửu Tương không cảm nhận được những sự việc đang diễn ra ở thế giới bên ngoài, thì nghe thấy những lời này của Ấp Đức công chúa. Không biết có phải là do cảm nhận của cô sai không, nhưng rõ ràng là cô thấy có mùi ghen tức ở đây. 



“Đa tạ Tam hoàng tỷ quan tâm, Ấp Thành nàng ấy từ khi mang thai thì vẫn luôn ở trong phủ công chúa. Là do Trầm Nghị sợ nàng ấy ở trong phủ nhiều dẫn đến buồn chán, nhân dịp bệ hạ giá đáo đến Y Lan viên mà phủ công chúa cách đây cũng gần, với lại Trạng nguyên đỗ thủ khoa hôm nay cũng có chút giao tình với công chúa nên Trầm Nghị mới đưa Ấp Thành tới đây.” Còn chưa đợi công chúa nói gì, phò mã của Ấp Thành công chúa - Tống Trầm Nghị đã đáp lời.



“Em rể đúng là bảo vệ Ấp Thành rất cẩn thận. Ta chẳng qua chỉ nói một câu thôi mà đệ đã đáp lại nhiều như vậy. Ai không hiểu lại cho rằng ta có ý bắt nạt Ấp Thành.” Ấp Đức công chúa có chút tức giận.



“Tam hoàng tỷ quá nhạy cảm rồi, Trầm Nghị không dám mạo phạm Tam hoàng tỷ. Chỉ là Ấp Thành dạo này có chút lười biếng, không thích nói chuyện. Trầm Nghị lo lắng Ấp Thành sẽ thất lễ với Tam hoàng tỷ nên mới thay Ấp Thành nói vài lời. Nếu có chỗ nào bất kính với Tam hoàng tỷ thì Trầm Nghị xin nhận lỗi với Tam hoàng tỷ tại đây.” Nói xong, Tống Trầm Nghị cung kính hành lễ. Cứ như vậy, mọi người nhìn Ấp Đức công chúa với một ánh mắt khác, cảm thấy Ấp Đức công chúa thật chi li tính toán, chuyện bé xé ra to. 



Nếu lúc này Ấp Đức công chúa nổi giận thì càng không đúng, nổi giận để mọi người ngồi xem sự ngang ngược của mình sao? Nhưng không nổi giận thì không nuốt trôi cục tức này. Bà ta đưa mắt nhìn Nhạc Thư Ý, nhưng đáng tiếc ánh mắt của Nhạc Thư Ý lại trống rỗng, cứ như thể không hề biết bà ta đang lâm vào tình thế khó xử vậy. Sắc mặt Ấp Đức công chúa tràn đầy sự hung dữ.



“Thất dượng, mẫu thân con xưa nay tính tình chính trực, nói như vậy chứ không hề có xấu gì. Mong Thất dượng và Thất cô đừng để bụng.” Lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm, khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi đi bên cạnh Ấp Đức công chúa lên tiếng. Áo váy của nàng lộng lẫy sang trọng, tướng mạo rất giống Ấp Đức công chúa. Nàng có đôi mắt trong veo tinh tế và nhìn nhận vấn đề khá nhanh. Đây chính là Nhạc Tương Linh hay còn gọi là Tuệ Mẫn quận chúa - con gái duy nhất của Ấp Đức công chúa. Nàng cười dịu dàng rồi khom người xuống nói với bé trai đang ôm lấy Dạ Dao Quang:
Thật oan cho Ôn Đình Trạm mà, cậu tuy có ra ngoài thể hiện tài năng thật nhưng tất cả cũng chỉ vì Dao Dao mà thôi, tất cả cũng chỉ vì muốn đem những gì tốt đẹp nhất về cho Dao Dao nhà cậu. Những người con gái khác cậu không hề để ý tới. Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt vô cùng oan ức. 



Oan ức ư, chàng không ra tín hiệu ngầm gì cho nàng ta thì nàng ta đâu có tự tin như thế.



Ôn Đình Trạm vỗ tay vào trán mấy cái, cậu cảm thấy hiểu được nữ nhân là bộ môn khó nhất, môn học này cậu vẫn chưa nghiên cứu được thấu đáo. Cậu và Nhạc Tương Linh đúng thật là đã từng có duyên gặp mặt một lần, nhưng đó là vì thành tích của cuộc thi. Kì thi Hội lần này giám khảo chính là Nhạc Thư Ý và Hình bộ Thượng thư. Theo lễ nghi, cậu đương nhiên phải đi cảm tạ quan chủ khảo rồi. Cũng chính lúc đó là lần đầu tiên cậu gặp Nhạc Tương Linh tại Nhạc phủ. Nhạc Tương Linh trước là thỉnh giáo học vấn của một vài vị tiến sĩ lưỡng bảng, sau mới hỏi thăm cậu mấy câu. Cậu tự đánh giá rằng lúc đó cậu trả lời hết sức lạnh lùng, mà cũng chỉ nói có một câu, đó gọi là quá lạnh lùng mới phải. Câu nói đó đã đủ để xua đuổi người ta rồi, Nhạc Tương Linh làm gì có cơ hội làm phiền cậu. Với một câu nói như vậy, Nhạc Tương Linh lấy đâu ra tự tin?



“Đương nhiên là nàng ta tự tin rồi. Ngươi có thể không màng nữ sắc. Tất cả những người con gái khác ngươi cũng không thèm để mắt tới, nhưng chí ít ngươi cũng trả lời Nhạc Tương Linh một câu. Nàng ta nhất định sẽ nghĩ rằng ngươi đối xử với nàng ta khác với những người phụ nữ khác.” Ma quân vẫn ở bên trong Dương châu vô cùng mãn nguyện vui vẻ nói: 



“Người con gái này ngực nhỏ, mông cũng nhỏ, mặt nhọn như khỉ vậy. Ta chẳng thấy hứng thú chút nào.”



Ôn Đình Trạm không hề nhìn thẳng vào Nhạc Tương Linh, nàng ta tốt đẹp hay xấu xa gì thì cậu cũng không muốn nhìn. Vì vậy cậu không thèm tiếp lời của Ma quân.



Nhưng Hưng Hoa Đế đâu có biết hoàn cảnh của Ôn Đình Trạm, vẫn cao hứng nói: “Tuệ Mẫn xưa nay là tài nữ của hoàng gia, rất có phong cách của cha. Hôm nay trẫm cũng muốn xem con thể hiện tài năng một chút.”