Quái Phi Thiên Hạ
Chương 797 : Hòa thuận trở lại
Ngày đăng: 11:26 30/04/20
"Trạm ca..." Hai tay Dạ Dao Quang vuốt ve khuôn mặt của Ôn Đình Trạm, trong mắt của cô nhanh chóng lóe lên tâm tình phức tạp mà ngay cả thông minh như Ôn Đình Trạm cũng không nắm bắt hiểu thấu được.
Ôn Đình Trạm không hiểu, trong lòng hiện lên một vẻ bối rối, cậu nắm chặt tay cô.
"Cô nương, thiếu gia, đến nơi rồi." Ôn Đình Trạm còn chưa mở lời, xe ngựa đã ngừng lại.
Cảm xúc của Dạ Dao Quang đã hồi phục, cô chuyển ngược lại nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, kéo cậu xuống xe ngựa. Đám người Ấu Ly đứng ở cửa nghênh tiếp trông thấy cảnh này, ý cười trên mặt càng rạng rỡ.
Ôn Đình Trạm có chút chóng mặt, cậu vẫn không thể tin được cậu lại qua được cửa ải này nhẹ nhàng như vậy. Mãi đến khi được Vương Nhất Lâm hầu hạ, rửa mặt súc miệng, tắm rửa thay một bộ quần áo xong, cậu mới tỉnh táo lại. Sau đó cậu đi tìm Dạ Dao Quang, nhưng lại bị Nghi Ninh ngăn lại: "Thiếu gia, cô nương nói để cho người an giấc một chút."
Vì vậy trái tim của Ôn Đình Trạm lại lập tức rơi từ trên cao xuống đáy cốc. Nhìn phòng của Dạ Dao Quang đã tắt đèn, Ôn Đình Trạm cũng không xông vào, cậu phải trở về suy nghĩ nhiều một chút, chỉnh đốn lại suy nghĩ của cậu, bất cứ lúc nào đều phải tự giữ cho bản thân tỉnh táo. Trời có sụp trước mắt Ôn Đình Trạm đều có thể mặt không biến sắc nhưng lúc này lại có chút do dự, cậu sợ sai một bước thì sẽ vạch ra một vết thương trong tim cậu và Dạ Dao Quang, vì vậy cậu ôm trái tim nặng trịch này về tới phòng của mình, lại ngồi trên giường nhỏ một đêm không ngủ, làm thế cũng nghĩ không ra vì sao Dạ Dao Quang lại phản ứng như thế.
Ngày hôm sau, sau khi Ôn Đình Trạm rửa mặt xong cũng không có tâm trạng luyện kiếm, cậu trực tiếp đi đến phòng ăn, thấy Dạ Dao Quang đã ngồi chờ cậu trước bàn ăn. Thấy cậu đã đến rồi, cô dùng chân mày ra hiệu bảo cậu nhanh ngồi xuống như lúc trước: "Mau tới nếm thử đi, muội tự tay làm đó, xem xem có giống mùi vị trong kí ức của chàng không?"
Ôn Đình Trạm có chút thận trọng ngồi xuống, cậu vẫn yên lặng nhìn Dạ Dao Quang, muốn xem xem có nhìn ra điểm gì khác không, lại thấy Dạ Dao Quang vẫn gắp thức ăn cho cậu: "Nhìn muội làm gì, lẽ nào nhìn muội chàng có thể no sao? Không ăn nữa là nguội đấy."
"Ờ, được." Ôn Đình Trạm ngoan ngoãn cầm đũa lên, bắt đầu dùng cơm.
Dạ Dao Quang thỉnh thoảng nhìn cậu, cậu lại như một đứa trẻ phạm sai lầm đang cẩn trọng, Dạ Dao Quang cho cậu thứ gì, cậu đều ngoan ngoãn ăn thứ đó, mắt không hề nhìn đi chỗ khác. Nhất là khi ánh mắt của cô lướt qua cậu, cậu sẽ theo bản bản năng mà căng thẳng, Dạ Dao Quang cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Đến khi Ôn Đình Trạm ăn no rồi, Dạ Dao Quang mới nói: "Trạm ca, chàng đã làm việc gì có lỗi với muội sao?"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Đình Trạm ngồi trước bàn đá trong sân.
"Vĩnh An Vương phi sợ tội tự sát." Văn Du cũng ngồi xuống.
Lúc này được sự căn dặn của Dạ Dao Quang, Nghi Ninh đưa người mang trà bánh tới. Ôn Đình Trạm phất phất tay ra hiệu bọn họ để đó rồi lui xuống, cậu tự mình mang ấm trà rót cho hai người họ một chén:
"Trong dự đoán."
Vĩnh An Vương phi là một nữ tử cương nghị quả quyết có nhiều mánh khóe, với tình hình như vậy, muốn cứu được Vĩnh An Vương thì nhất định phải có người nhận tội, mà chuyện này từ đầu đến cuối kỳ thực không có dính đến tay của Vĩnh An Vương. Nếu Vĩnh An Vương phi nguyện ý lấy cái chết tạ tội, đồng thời ôm tất cả, Vĩnh An Vương đương nhiên sẽ không có chuyện gì lớn cả.
"Bệ hạ đã thả Vĩnh An Vương khỏi nhà giam." Lục Vĩnh Điềm nói.
"Các cậu sợ cái gì?" Ôn Đình Trạm cười nhạt:
"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt Vĩnh An Vương đơn giản như vậy, Vĩnh An Vương phi chết chẳng qua mới chỉ là bắt đầu..."
"Ta cũng biết trong lòng Doãn Hòa tự có tính toán trước mà." Nghe xong câu nói này, Lục Vĩnh Điềm đưa tay vỗ vỗ ngực, một bộ dạng “thế nào ta nói có đúng không”.
Bàn tay dài mảnh như ngọc của Ôn Đình Trạm bưng chén trà, ánh sáng xuyên qua giữa lá cây như chiết xạ sáng bóng như ngọc trên các đốt ngón tay hơi cong của cậu: "Trở về nói với Sĩ Duệ, chiến sự Lưu Cầu bắt đầu."