Quái Phi Thiên Hạ

Chương 807 : Rết độc

Ngày đăng: 11:26 30/04/20


“Là rết tinh.” Dạ Dao Quang kinh ngạc nói, chợt nhíu mày:



“Rết thích âm, khả năng xuất hiện ở bếp không lớn.”



Hơn nữa rết đã tu luyện thành tinh, tại sao lại quẩn quanh trong nhà một gia đình nông dân bình thường?  



“Thật sự là do hai con rết?” Lúc đó Tần Đôn một đao chém đứt một con rết, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chẳng hiểu sao lưng lại chảy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ nghĩ là mình chưa từng thấy qua con rết lớn như vậy, vì vậy mới kinh sợ, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại liền ảo não nắm tay đấm lên đầu mình.



“Là ta sơ suất!”



“Thứ này sao cậu phòng bị được?” Dạ Dao Quang trấn an nói: 



“Nếu cậu cũng có thể phân biệt yêu tinh, vậy những người như chúng ta phải làm thế nào? Đơn giản là hai con rết tinh này tu vi không cao, yêu khí trong người phu nhân cậu đã bị ta tiêu tán nhưng trong cơ thể nàng còn độc, không thể nghi ngờ chính là độc rết nhưng trúng độc cũng không sâu. Lúc trước cậu tìm đại phu kê đơn thuốc, trong đó lại có thuốc làm giảm bớt độc tính của rết nên mới đánh bậy đánh bạ bảo vệ được tính mạng phu nhân cậu. Nhưng phu nhân cậu trúng độc đã lâu, tối nay ta sẽ hành châm một lần xem có thể giải độc cho nàng hay không, nếu không được, vậy phải đi tìm sào huyệt của con rết tinh kia.”



Vạn vật tương sinh tương khắc, độc vật tất có thuốc giải tương khắc.



“Vì sao nó lại hạ thủ với phu nhân ta?” Trong lòng Tần Đôn rất áy này, phu nhân bị hắn liên lụy mới gặp tai bay vạ gió. 



“Tu vi hai con rết tinh này còn rất thấp, bằng không sao cậu có thể giết chết nó?” Dạ Dao Quang giải thích:



“Trên người cậu mang lá bùa ta đưa, yêu vật chưa có hình dáng đều không thể tới gần. Nó không cam lòng, đương nhiên chỉ có thể tìm phu nhân cậu hạ thủ, càng không nói đến cậu giết vợ hoặc chồng nó, đoán chừng nó cũng muốn để cậu phải chịu hận ý và nỗi đau khổ của nó.”




“Không khỏe?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi: 



“Có phải đau đầu, nôn mửa, phát sốt?”



Nhũ mẫu của Đường thị liên tục gật đầu: “Vâng, nàng ấy nói nhức đầu lắm.”



“Đây là bệnh trạng do trúng độc rết.” Dạ Dao Quang nhìn về phía Tần Đôn bên cạnh. 



“Sau khi nàng ấy bị rết cắn, lại cho Hành nhi uống sữa nên độc tố trong thân thể nàng ấy theo sữa mà tiến vào thân thể Hành nhi. Hành nhi còn nhỏ, tất nhiên không chịu nổi mới hôn mê.”



Nhũ mẫu của Đường thị sợ đến sắc mặt trắng bệch, bà quỳ trên mặt đất cầm lấy vạt áo Dạ Dao Quang: “Công tử, công tử, người mau cứu thiếu gia, không có thiếu gia, phu nhân sẽ không sống nổi...”



“Hành nhi còn có thể cứu, nó cũng không uống nhiều sữa.” Nếu không đã không phải tình huống như bây giờ, sớm bị sốc rồi. 



“Hôm nay lúc nhũ mẫu cho Hành nhi ăn, Hành nhi không muốn ăn, lúc đó bọn nô tỳ còn nói Hành nhi biết được phu nhân không khỏe, trong lòng cũng khổ sở. Buổi trưa nhũ mẫu không khỏe, lại đang nấu canh đậu xanh ở phòng bếp, nô tỳ thấy Hành nhi khóc lớn do đói nên đã làm chủ đút cho Hành nhi một chút canh đậu xanh.” Lúc này một nha hoàn tiến lên nói.



“Canh đậu xanh có tác dụng thanh nhiệt giải độc, hành động vô tâm của ngươi đã cứu Hành nhi một mạng.” Dạ Dao Quang hiểu rõ gật đầu.



Sau đó cô lấy ngân châm ra, hành châm cho Tần Hành, cô vừa châm xong thì đại phu tới. Đại phu cũng nói, may mắn được ông trời phù hộ, nếu không một đứa trẻ nhỏ như vậy, chỉ sợ không chịu được chất độc kịch liệt như thế. Tần Đôn phái người đi tìm nhũ mẫu, nhũ mẫu đã sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân  sự, chỉ có thể để đại phu cứu trị trước, cũng chỉ có thể thăm hỏi người khác vì sao nhũ mẫu xuất phủ để suy đoán nàng ấy bị rết cắn ở chỗ nào.