Quái Phi Thiên Hạ

Chương 817 : Bù đắp

Ngày đăng: 11:26 30/04/20


Dạ Dao Quang mang theo nghi hoặc đi tới phủ Phượng Tường, đêm hôm ấy Càn Dương ở phủ Trạng nguyên của Ôn Đình Trạm chờ suốt một đêm. Tuyên Lân qua đời, Càn Dương đi theo Dạ Dao Quang tới Tương Dương, sau khi hộ tống Tiêu Sĩ Duệ trở về liền đột phá Nguyên Anh kỳ, lần đột phá này mất trọn vẹn nửa năm.



“Sư phụ sao rồi?” Càn Dương vừa trở về lập tức tới tìm Dạ Dao Quang.



“Dao Dao đi phủ Phượng Tường…” Ôn Đình Trạm trả lời. 



“Vì sao lại đi phủ Phượng Tường?” Càn Dương vừa nhai ngấu nghiến thức ăn vừa hỏi. Hắn bế quan trước khi nhận được tin tức Tiêu Sĩ Duệ sắp kết hôn, vừa bế quan xong lập tức cấp tốc trở về. Mấy ngày nữa là sinh nhật của sư phụ, tại sao sư phụ lại ở phủ Phượng Tường cách Đế đô hơn ngàn dặm?



“Là vì việc của Tần Đôn.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Càn Dương.



Càn Dương gật đầu, sau đó hỏi: “Sư phụ có gặp phải phiền toái gì không? Hay là để ta đi xem?” 



Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Càn Dương, Ôn Đình Trạm sao lại không hiểu được tâm tư của hắn. Đây là vì vừa mới đột phá tu vi nên không nhịn được, muốn chạy ra khoe khoang trước mặt Dạ Dao Quang để được Dạ Dao Quang khen ngợi…



“Cậu đi cũng được, Dao Dao đang vướng vào một yêu quái muốn cướp vầng sáng công đức, cậu đi cũng có thể giúp nàng một tay.” Đối với chuyện này, Ôn Đình Trạm vô cùng tán thành.



“Vầng sáng công đức?” Càn Dương kinh ngạc trợn to mắt: 



“Thế gian này thật sự có vầng sáng công đức sao? Ta mới chỉ nghe sư phụ đề cập qua, bây giờ ta sẽ tới đó nhìn thử…”



“Đợi đã! Cậu đã từng nghe Dao Dao đề cập tới nó sao?” Ôn Đình Trạm nhạy bén bắt được mấy chữ này. Càn Dương sùng bái Dạ Dao Quang vì trước đây Dạ Dao Quang có danh tiếng là địa sư, mà Càn Dương lại không biết vầng sáng công đức?




“Ta chính là ma, thiên tính của ma đạo chính là e sợ thiên hạ không đủ loạn, mỗi ngày ngươi đều giam ta ở chỗ này khiến ta rất buồn bực, ta không chơi được người bên ngoài nên chỉ có thể…” 



Không đợi Ma quân nói xong, Ôn Đình Trạm khẽ cười lạnh: “Nếu để cho Dao Dao biết được sự tồn tại của ngươi thì nàng nhất định sẽ không tha cho ngươi, ta chấp nhận trả giá để cho nàng vui vẻ.”



Ma quân nguyền rủa Ôn Đình Trạm một trăm lần, nhưng ngoài miệng vẫn phải giả vờ đầu hàng: “Được được, ta sai rồi, ta sai rồi được chưa? Vậy ngươi cũng nên tìm chút gì đó cho ta chơi…”



“Ngươi muốn chơi sao?” Ôn Đình Trạm nhếch môi: 



“Ngày mai ta tìm cho ngươi một thứ.”



Nói xong, Ôn Đình Trạm cũng không để ý đến Ma quân, ném Dương châu ra ngoài sau đó quay người rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Ma quân tất nhiên thích nhất ban đêm bởi vì chỉ có ban đêm hắn được hoạt động tự do, nhưng Ôn Đình Trạm cũng không cho hắn bay quá xa. Trước kia Dạ Dao Quang đi bắt yêu đã kinh động một thế lực lớn, có thể nói người tu luyện ở Đế đô đã chung tay quét sạch yêu vật một lần, vì vậy coi như Ma quân gặp may, hắn lén lút đi khắp nơi nghe được rất nhiều bí mật giúp Ôn Đình Trạm.



Ví dụ như sau khi Vĩnh An Vương phi chết, con gái Vĩnh An Vương phi là Tuệ Cầm quận chúa vô cùng hận Ôn Đình Trạm. Vị Tuệ Cầm quận chúa này chính là tiểu cô nương năm đó Dạ Dao Quang cứu được khỏi tay yêu vật. Chín năm trôi qua, nàng ta đã sớm gả đi làm vợ người khác, nhưng không biết từ chỗ nào nghe được Ôn Đình Trạm là người hại chết Vĩnh An Vương phi nên bây giờ Ôn Đình Trạm đã trở thành chấp niệm của nàng. Nhạc Tương Linh kia cũng bị Tuệ Cầm quận chúa kích động, lúc này Dạ Dao Quang lại không ở bên cạnh Ôn Đình Trạm, rất nhiều người tưởng rằng Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm giữ lại ở căn nhà cũ của Ôn gia, nói rằng Ôn Đình Trạm quên mất lời hứa, khiến rất nhiều người lại nổi lên ý chí tranh đấu. 



Mà ngày mai chính là ngày các nàng hành động.



Nhạc Thư Ý đã sớm hẹn Ôn Đình Trạm, mời Ôn Đình Trạm và các học sinh tới Quốc Tử Giám trò chuyện, thưởng thức trà. Đây là tập tục từ trước tới giờ của Trạng nguyên, không thể miễn được. Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng không tránh thoát nên đành phải đáp ứng. Lúc đó mọi người đều sẽ uống rượu mua vui, cho dù lúc đó Chử đế sư ở trong phủ Ôn Đình Trạm cũng không có ai dám nói gì, chỉ có thể nói hắn có hiếu, tôn sư trọng đạo mà thôi.



Vì vậy ngày mai là cơ hội ngàn năm có một!