Quái Phi Thiên Hạ

Chương 820 : Ôn đình trạm vs nhạc thư ý

Ngày đăng: 11:26 30/04/20


Cao tay, thật sự rất cao tay!



Hơn nữa, bản thân Tiêu Bỉnh mới là người bị hại, hắn bận tâm đến bộ mặt của hoàng thất nên mới cưới Nhạc Tương Linh. Rõ ràng là do Nhạc Tương Linh không biết xấu hổ, Ôn Đình Trạm lại để cho bệ hạ điều tra ra Tiêu Bỉnh là kẻ có tâm tư quấy rối làm bẩn Nhạc Tương Linh, oan khuất cỡ này hắn phải tìm ai để trút giận đây? Tất nhiên là sẽ lấy người khiến hắn chịu xui xẻo ra trút giận, mà người đó không phải ai khác chính là Nhạc Tương Linh. Dựa vào tính cách mạnh mẽ của Ấp Đức công chúa thì bà ta sẽ bắt lấy điểm sơ hở này của Tiêu Bỉnh, cho rằng Tiêu Bỉnh thiếu nợ cả nhà bà ta, trước mặt Tiêu Bỉnh sẽ giễu võ dương oai, nhưng bà ta càng làm như thế sẽ càng khiến Tiêu Bỉnh chướng mắt với Nhạc Tương Linh, thời gian sau này của Nhạc Tương Linh sẽ không tốt đẹp gì.



Ma quân suy nghĩ một lúc, càng nghĩ càng sợ đến run rẩy, ngoan ngoãn bay ra xa khỏi Ôn Đình Trạm. 



Ôn Đình Trạm đã sắp xếp tất cả mọi chuyện không có kẽ hở, nhưng có lẽ cũng có một người nhìn thấu mọi việc, đó chính là Nhạc Thư Ý đã bị bệ hạ cách chức.



Sau khi bệ hạ điều tra được Tiêu Bỉnh động chân động tay thì sự tức giận đối với Nhạc Thư Ý cũng giảm đi không ít, trách phạt Tiêu Bỉnh xong cũng không cưỡng chế Nhạc Thư Ý đóng cửa suy nghĩ, nhưng vẫn không có ý định khôi phục lại chức quan cho Nhạc Thư Ý.



Vì vậy, Nhạc Thư Ý hiện tại vô cùng nhàn rỗi, tự mình đến phủ Trạng nguyên của Ôn Đình Trạm. 



Ôn Đình Trạm khách khí chiêu đãi, lúc này đã là cuối tháng tư, trong ao sen đã nở đầy những nụ hoa sen xinh đẹp, hồ nước trong vắt, lá sen xanh ngắt duyên dáng yêu kiều, một làn gió thổi tới khiến nụ hoa lay động.



Đình nhỏ được hồ nước bao quanh, rèm che bằng lụa mỏng màu xanh nhạt khẽ rung động, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đun nước pha trà.



Ánh mắt Nhạc Thư Ý nhìn chằm chằm vào Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm bình tĩnh thản nhiên đối diện với ông, khách khí mỉm cười giống như một thiếu niên đang chuẩn bị chờ trưởng bối chỉ giáo, khí chất vô cùng tao nhã, xinh đẹp, vô hại… 




“Phò mã, coi như là lệnh thiên kim dùng sai cách, nhưng nếu Trạm không sớm phát giác ra thì sẽ có hậu quả gì?”



Nhạc Thư Ý lập tức nghẹn họng không nói được gì. Ôn Đình Trạm bây giờ chính là thần tượng trong lòng đám văn nhân kia, bây giờ mới chỉ là lúc bắt đầu sự nghiệp, nếu ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy xảy ra chuyện thì chỉ sợ… 



“Sự yêu thích của lệnh thiên kim suýt chút nữa khiến Trạm thân bại danh liệt, không còn gì cả, Trạm dùng phương thức của nàng trả lại cho nàng thì sai chỗ nào?” Đôi mắt đen láy của Ôn Đình Trạm tràn ngập sự lạnh lùng:



“Hơn nữa, trên thế gian này nữ tử xứng đáng cho Trạm tha thứ tất cả chỉ có một người, trừ nàng ra, những người con gái khác trong mắt Trạm đều không khác gì nam tử. Trạm cũng sẽ không vì bọn họ là nữ nhân mà hạ thủ lưu tình, nhân từ nương tay. Thế gian này có biết bao nữ nhân ẩn mình trong bóng tối nhưng thật ra còn tàn nhẫn hơn so với nam tử, chỉ có điều họ luôn tự cho mình là đúng. Nam tử lại cho rằng bọn họ mềm yếu nên mới có những chuyện nhi nữ tình trường, anh hùng khó qua ải mỹ nhân…”



Nhạc Thư Ý nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt, cậu không hề xem thường nữ nhân nên sẽ không mang tấm lòng của nam tử đi thương hoa tiếc ngọc, vì vậy cậu có thể hạ thủ tàn nhẫn với tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Tại sao trên đời này lại có nam tử có cách nghĩ kì quái như vậy? 



Ôn Đình Trạm hoàn toàn không để ý tới sự nghi hoặc của Nhạc Thư Ý, cậu chậm rãi nói:



“Ngày đó trong tiệc rượu Trạm đã nhắc nhở lệnh thiên kim nhưng lệnh thiên kim vẫn cố tình làm ra chuyện ở Quốc Tử Giám, nếu Trạm lại tiếp tục buông tha nàng, chẳng phải nàng sẽ nghĩ Trạm không đành lòng xuống tay với nàng hay sao? Ôn Đình Trạm ta vĩnh viễn sẽ không vì nữ nhân khác mà khiến nữ nhân trong lòng ta không vui. Phò mã và công chúa quen biết trong hoàng thất, tất nhiên không thể trải nghiệm được tình thâm nghĩa trọng giống như Trạm và thê tử...”



Lời nói của Ôn Đình Trạm khiến Nhạc Thư Ý chấn động, ông ngẩng đầu nhìn nụ cười đầy thâm ý của Ôn Đình Trạm, trái tim ông đột nhiên đập mạnh. Dường như ông hiểu ra chuyện gì đó, ông bình tĩnh nhìn Ôn Đình Trạm xem có thể nhìn ra chút ý đồ gì không, nhưng đáng tiếc ánh mắt Ôn Đình Trạm vô cùng tĩnh lặng.