Quái Phi Thiên Hạ
Chương 882 :
Ngày đăng: 11:27 30/04/20
Ôn Đình Trạm ngủ một mạch đến tận đêm khuya, hô hấp hắn biến đổi, Dạ Dao Quang liền phát hiện, đặt xuống Lỗ Ban cầu trong tay xuống, nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Chàng tỉnh rồi?”
Ôn Đình Trạm chậm rãi ngồi dậy, liền nhìn thấy Dạ Dao Quang ném Lỗ Ban cầu sang một bên, cầm lấy ở trong tay mình nhìn: “Muội làm sao có thể có thứ này?”
“Hôm qua Thương cô nương mang tới.” Dạ Dao Quang lấy xiêm y đưa cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm tiếp nhận xiêm y, sau đó cứ thế mặc lên, cũng không có sửa sang lại vạt áo cùng khâm cài, mà là phảng phất tùy tay đẩy xuống dưới, bỗng chốc toàn bộ Lỗ Ban cầu đã bị mở ra.
Dạ Dao Quang không hữu hảo giành lấy toàn bộ khối mộc trên tay Ôn Đình Trạm: “Chàng không cần lúc nào cũng phải phô trương trí tuệ của mình đâu!”
Ôn Đình Trạm mặt mày mang cười, có chút lười nhác ngồi vào mép giường, đem quần áo sửa soạn lại chút. Dạ Dao Quang lấy lược xoay lưng hắn về phía chính mình rồi chải tóc cho hắn. Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang vén tóc mai trước ngực mình, không khỏi khóe môi khẽ nhếch.
Cảm giác được Dạ Dao Quang vừa vặn cài xong trâm ngọc trâm, hắn bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế cả thân thể dựa vào trên người Dạ Dao Quang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dạ Dao Quang: “Có thể gặp được Dao Dao, thật sự là may mắn lớn của ta.”
“Cũng may chàng không thích đồ ngọt.” Dạ Dao Quang lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Ôn Đình Trạm nhíu mày.
Dạ Dao Quang thân thủ nhéo nhéo mặt hắn: “Không thích đồ ngọt mà đã ngọt như vậy, nếu là thích đồ ngọt không biết còn như thế nào nữa?”
“Ha ha ha...” Ôn Đình Trạm vui vẻ cười ra tiếng.
Ôn Đình Trạm ánh sáng loe lóe khóe mắt, hắn không nói gì. Kỳ thực từ lúc trở về từ Âm Dương cốc, thế gian này còn nơi nào có nhiệt độ đủ lanh hơn cực âm và cực dương của Âm Dương cốc. Xương cốt của hắn từ trong ra ngoài đã được rèn luyện. Bây giờ cũng đã không sợ lạnh nóng, thậm chí trình độ nhất định còn đạt tới mức không cảm giác lạnh nóng nữa.
Mỗi ngày tan triều trở về, cũng bất quá là sợ Dạ Dao Quang nghi ngờ, mới từ Dương châu bên trong bức ra chút nhiệt tẩm ướt xiêm y.
“Đã được rồi, mau ăn.” Ôn Đình Trạm đưa đùi thỏ cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đang tập trung nghe, mới lấy tay kéo một miếng thịt xuống, nhét vào miệng Ôn Đình Trạm: “Thế nào, mùi vị như thế nào?”
“Dao Dao tay nghề không sai vào đâu được?” Ôn Đình Trạm cảm thấy mỹ mãn.
Dạ Dao Quang cong khóe miệng, sau đó hai người liền bắt đầu ăn. mà sau khi tiếp cho nhau ăn, một con thỏ liền vào hết bụng hai người. Dạ Dao Quang đi rửa sạch quả lê dại, đưa cho Ôn Đình Trạm: “Ăn cho bớt dầu mỡ.”
Ăn uống no đủ, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi tới phía trên núi. Ôm đầu gối ngồi dưới đất, hai tay kéo cánh tay Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang tựa vào bờ vai Ôn Đình Trạm, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao lộng lẫy: “A Trạm, chàng nói Vô Âm cùng Vân Phi Ly, có thể cùng nhau lúc hoạn nạn không?”
“Mặc dù không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, cũng có thể đủ tôn trọng cả đời.” Ôn Đình Trạm vỗ vỗ tay Dạ Dao Quang, “Muội chớ lo lắng, Qua cô nương cùng Vân tông chủ, bât luận từ góc độ nào mà nói, là một đôi phù hợp, bọn họ đều là người thông minh. Với tình thế hiện tại, bọn họ tất sẽ t ương trợ, nâng đỡ lẫn nhau, dần dà, tình cảm tự nhiên tới.”
Kỳ thực, Ôn Đình Trạm vẫn là rất xem trọng Vân Phi Ly cùng Qua Vô Âm. Tuy rằng, Vân Phi Ly có lẽ có tình cảm với Dạ Dao Quang, có thể bất quá do nhất thời kinh diễm cùng tâm động, loại tình cảm này sẽ theo thời gian mà tiêu tán, hơn nữa Vân Phi Ly cùng Dạ Dao Quang căn bản không có ở cạnh nhau, tình cảm cũng không sâu. Đó còn là khi không có ai bên cạnh. Ngược lại khó mà nói, nếu bên cạnh có một người chân tình, càng dễ dàng quên đi.
Có lẽ, không bao lâu sau, Vân Phi Ly gặp lại Dạ Dao Quang, sẽ thoải mái mỉm cười.