Quái Phi Thiên Hạ
Chương 913 :
Ngày đăng: 11:27 30/04/20
“Thế nào mà lại quay lại rồi?” Dạ Dao Quang ngồi xuống bàn trang điểm.
Ôn Đình Trạm cho Nghi Ninh ra ngoài, tự mình cầm lấy khăn lau tóc cho nàng, đứng sau lưng nàng hỏi: “Có chuyện gì phát sinh, ánh mắt Văn Tử không đúng.”
“Vân Thư đã biết chuyện của nàng, muội tính nói chuyện rõ ràng với Văn Tử.” Dạ Dao Quang dùng khăn lau sạch sẽ nước trên mặt rồi nói.
Ôn Đình Trạm tay dừng một chút: “Nàng là như thế nào đã biết?”
“Không ngoài dự đoán, là người dưới của Nguyên quốc sư.” Dạ Dao Quang rũ xuống mi mắt.
Trong nháy mắt không khí trở nên có chút ngưng trệ, hai người đều lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu, Ôn Đình Trạm mới nói: “Nàng như thế nào trấn an nàng ta, nàng ta xem ra so với mấy ngày trước đây tốt lên không ít.”
“Muội làm sao có thể trấn an nàng ấy.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng thở dài, “Trừ bỏ giảng chút đạo lý lớn, còn có thể làm sao bây giờ? Nàng ta cũng chỉ là trên mặt thấy ra mà thôi, trừ Văn Tử không ai có thể đủ tiêu trừ nội tâm ẩn sâu của nàng, có lẽ... ngay cả Văn Tử cũng không được.”
Ôn Đình Trạm trầm tư nói: “Cũng hay cho bọn họ vì thẳng thắn thành khẩn ngược lại thành công.”
“Sao cơ?” Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn Ôn Đình Trạm.
“Nếu như muội không tin, chúng ta có thể đi theo nhìn một cái.” Ôn Đình Trạm thân thủ lấy một cây bạch ngọc trâm cho Dạ Dao Quang đem tóc đã lau khô búi lại, mới lôi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi Nam viên, tới nơi ở của Văn Du ở Đế Đô.
Ôn Đình Trạm nheo mắt: “Lời đó?”
“Đó là dù có đau ta cũng không lại tự cho là đúng, ta cũng lôi kéo nàng cùng chịu đau với ta.” Dạ Dao Quang khóe môi khẽ nhếch, nhìn Ôn Đình Trạm, “A Trạm, chàng thấy câu nói này có tốt không?”
“Không tệ.” Ôn Đình Trạm bình đạm cho ra hai chữ.
Dạ Dao Quang hếch mày: “Vẻn vẹn chỉ là không tệ?”
Ôn Đình Trạm ánh mắt thâm trầm ngóng nhìn Dạ Dao Quang, một tay lấy nàng kéo vào trong lòng, gắt gao ôm nàng, hắn thanh âm trầm thấp mà lại cực kỳ có lực, phảng phất vào lỗ tai nàng là nhịp đập lớn của trái tim hắn: “Nam nhân có năng lực, vĩnh viễn sẽ không để nữ nhân của mình đau.”
Bịch, bịch, bich
Bên tai Dạ Dao Quang là tiếng tim đập theo nhịp của hắn, tâm của nàng dường như cũng theo nhịp đập dựng đứng lên. Nương theo ngực của hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn dưới màn đêm nghịch quang thần bí, trong nháy mắt liền bị lạc ở trong đôi mắt tối đen phảng phất lưu chuyển lộng lẫy tinh quang bên trong.
Nàng nguyên bản chỉ là muốn thông qua lời Văn Du nói để Ôn Đình Trạm nói ra những điều đang che dấu nàng, tuy rằng nàng hiểu biết hắn giấu diếm nàng, tất nhiên cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng. Vẫn biết có những chuyện hắn không muốn nàng biết tự giải quyết, nàng tất nhiên sẽ không đi bức bách hắn, cũng sẽ không thể lại vì thế đi giận dỗi hắn, nhưng vẫn như cũ không buông tay thăm dò.
Bởi vì một câu nói hiện tại, nàng đều không muốn đi tìm hiểu nữa, nguyện cho cảnh sắc ban đêm này vĩnh tồn, lưu lại giờ phút này là tiếng tim đập thình thịch.