Quái Phi Thiên Hạ
Chương 934 :
Ngày đăng: 11:27 30/04/20
“Thiếu gia hôm nay sáng sớm bệ hạ đã gửi cấp chiếu đi Li cung.” Ấu Ly một bên hầu hạ Dạ Dao Quang rửa mặt, một bên trả lời.
“Cấp chiếu?” Khăn lau mặt trên tay dừng một chút, Dạ Dao Quang nhíu mày.
Hiện giờ đã là cuối tháng bảy, Ôn Đình Trạm đã từng nói qua, Lưu Cầu chiến khởi, chẳng lẽ là vì chuyện này? Có phải hay không theo kế hoạch trước đó của Ôn Đình Trạm, hắn còn phải đi trực tiếp tới chiến trường?
Dạ Dao Quang lòng mang tâm sự dùng bữa trưa, cũng không có trì hoãn liền đưa theo đám người Ấu Ly rời thôn trang đi tới nam viên Dạ phủ, cũng phái người đi Li cung ở ngoài chờ Ôn Đình Trạm, nói cho hắn biết một tiếng.
Đại khái qua tới giờ Thân thì Ôn Đình Trạm trở về phủ, đi tắm thay đổi thân xiêm y mới đến tìm Dạ Dao Quang: “Dao Dao, thu thập hành lý, chúng ta ngày mai khởi hành.”
“Khởi hành? Đi chỗ nào, Lưu Cầu?” Dạ Dao Quang đứng lên hỏi.
Ôn Đình Trạm cười: “Không phải Lưu Cầu, chuyện ở Lưu Cầu tạm thời vẫn chưa có động tĩnh, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, cũng xảy ra, bất quá đó là Lưu Cầu chiến sự, ta một quan văn đi Lưu Cầu làm chi? Đem tiểu Lục an bài đi sẽ hợp lý hơn.”
“Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?” Nếu không phải vì chuyện ở Lưu Cầu, bệ hạ tại sao phái Ôn Đình Trạm đi gấp như vậy.
“Đi tới Cam Túc.” Ôn Đình Trạm nói.
“Huyện Cam Túc……” Dạ Dao Quang lập tức lĩnh ngộ, “Là vụ hai trăm vạn của sơn tặc?”
“Đúng vậy.” Ôn Đình Trạm sắc mặt lạnh lùng gật đầu, “Hai tháng trước, bệ hạ phái ba đội người ngựa dựa theo lộ tuyến mà Toàn Diệu chỉ đi tìm, chẳng những tài bảo không tìm được, ngay cả người phái đi đều không quay về. Phủ nha tại Lan huyện cùng quân doanh đều phái người đi tìm, ban ngày thì không có việc gì, có một đội người được phái đi vào ban đêm, cũng là có đi mà không có về.”
Nghe xong, Dạ Dao Quang thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi có muốn nghe ý kiến của ta?”
Cảm giác được ngữ khí không đúng của Dạ Dao Quang, Nghi Phương có chút cẩn thận gật đầu.
“Đã quên hắn chưa.” Dạ Dao Quang lãnh tình phun ra ba chữ.
“Cô nương……”
“Nếu hắn đối với ngươi vô tâm, ngươi hà tất lưu luyến si mê với hắn, giày xéo chính mình?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
Nghi Phương lắc đầu: “Không phải như thế, nô tỳ biết được hắn trong lòng có nô tỳ, chẳng qua hắn……”
“Chẳng qua hắn cho rằng các ngươi tuổi kém khá xa, cho nên không muốn làm ảnh hưởng tới ngươi?” Dạ Dao Quang đem những lời mà Nghi Phương không nói được trực tiếp nói ra, nhìn Nghi Phương gật đầu mới cười lạnh nói, “Nếu ngươi cho rằng đây là tình cảm hắn dành cho ngươi, ngươi trong lòng có hắn vì sao không thuận theo ý hắn? Một hai nhất định phải đi lăn lộn?”
“Nô tỳ……” Nghi Phương không biết trả lời như thế nào với Dạ Dao Quang.
“Nghi Phương, ta lần này đưa theo ngươi đi, không phải để ngươi tránh né cái gì, mà là cho ngươi nhìn ra thế giới rộng lớn này, để ngươi hiểu không phải sống vì một người nam nhân.” Dạ Dao Quang trầm giọng nói, “Một người tự cho là đúng, hoàn toàn không màng ngươi trong lòng đau xót, thậm chí còn nói những câu lạnh lùng chà xát vào vết thương của ngươi. Người nam nhân như vậy thật sự đáng để ngươi thương tâm khổ sở? Dọc đường đi, ngươi hãy suy nghĩ kỹ chuyện này cho ta, giờ đi thu thập hành lý, ngày mai chúng ta sáng sớm khởi hành.”
Nhìn Nghi Phương thất vọng rời đi, Dạ Dao Quang thở dài một hơi, nàng không thích kiểu người ướt át. Nàng ấy là người như vậy, có thể cắn răng cố nhịn ngay cả khi gãy xương.