Quái Phi Thiên Hạ

Chương 937 :

Ngày đăng: 11:27 30/04/20


“Nếu không phải yêu ma quấy phá, hẳn là như thế.” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu tránh nhánh cây buông thấp, tiếp tục đi lên phía trước. “Triều đình phái người tới nhưng lại mất tích quá mức quỷ dị, nghe qua tựa hồ có chút quan hệ tới yêu ma quỷ quái, nhưng tất cả mọi người đang xem nhẹ một mấu chốt quan trọng.”



“Mấu chốt nào?”



Nhảy quá một dòng suối ngầm, Ôn Đình Trạm ở dưới ánh trăng đem bàn tay dài rộng hướng tới Dạ Dao Quang: “Yêu ma quỷ quái đòi tiền làm chi?”



Dạ Dao Quang sửng sốt, đưa bàn tay cho Ôn Đình Trạm theo bản năng, rồi sau đó Ôn Đình Trạm kéo nàng nhảy qua. Trong đầu nàng quanh quẩn vấn đề Ôn Đình Trạm vừa nói, yêu ma quỷ quái tại sao lại cần tiền? Tuy rằng ma quỷ có pháp lực, không quá được đồn đại như thần, có thể biến cát thành vàng, muốn biến cái gì sẽ có cái đó. Nhưng với năng lực của chúng, nếu muốn tiền tài cũng là dễ như trở bàn tay.



Đặc biệt là yêu sẽ không có những mong muốn như con người, chủ yếu là muốn thống ngự đại yêu trong thiên hạ, cũng không cần tới tiền tài của nhân loại. Nếu nói là người cùng yêu hợp tác, đó chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, yêu ma có thể dễ dàng như vậy cùng người hợp tác? Vẫn là câu nói kia, tuy rằng bọn chúng đều là từ người hóa thành, nhưng bọn chúng từ trong xương cốt luôn khinh thường nhân loại yếu đuối. Ở trong mắt chúng, nhân loại chẳng qua là đồ vật trời cao bất công tạo nên.



Cho nên, một số tiền lớn mất tích, khả năng là yêu ma không phải không có, nhưng không lớn.



“Có lẽ chuyện này chúng ta không biết ẩn tình trong đó.” Một lát sau, Ôn Đình Trạm lại nói, “Nếu thật sự là ngày đó người của lão lang trại cất giấu bảo vật, sau lại bị yêu ma chiếm lĩnh, người của triều đình bởi vì kinh động nó, mới gặp vận rủi, như vậy người của quan phủ cũng vô dụng, chỉ làm tăng thêm thương vong.”



Dạ Dao Quang suy nghĩ, cảm thấy mỗi lời của Ôn Đình Trạm đều mang dụng ý. Nếu thật là có yêu ma, những người đó đi cũng vô dụng. Nếu không phải yêu ma, mà là con người nổi lên tâm tham lam đi giả thần giả quỷ, như vậy sớm cùng bọn họ bàn bạc, chẳng phải là rút dây động rừng?



“Chàng cố ý mang theo muội vòng một vòng, lại không cùng mấy người Vệ Kinh vào thành, chính là để tránh đi những tai mắt?” Dạ Dao Quang tức khắc minh bạch Ôn Đình Trạm dụng ý.




“A Trạm.” Dạ Dao Quang đột nhiên giữ chặt Ôn Đình Trạm, “Có thể hay không là Mẫn Chiêu đang gài bẫy chàng?”



Dù sao Ôn Đình Trạm cũng là người làm rõ chân tướng năm đó, làm cho Mẫn Chiêu thân bại danh liệt. Ngay cả Đế Đô cũng không chưa chấp hắn, lại cùng Chử Đế Sư liên hợp thiết hạ Hồng Môn Yến, chỉ sợ Mẫn Chiêu đối với Ôn Đình Trạm là cực hận.



“Còn thế nào nữa?” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh nói, “Hắn chẳng những hận ta, còn hận lão sư, cho nên ngay cả Chử cô nương ta cũng mang đến.”



“Chàng……” Dạ Dao Quang cả kinh.



“Dao Dao yên tâm, lúc chúng ta rời khỏi khách điếm, Chử cô nương cũng đã được ta sắp xếp ở một nơi rất an toàn.” Ôn Đình Trạm vội vàng giải thích nói, “Ta không phải đang lo tìm không được hắn, làm hắn lộ ra dấu vết, người của Vĩnh Phúc hầu biết thuật dịch dung càng thêm tinh vi.”



“Ta còn tưởng rằng chàng mang Dĩnh tỷ nhi tới chỉ là sợ hãi nàng ta không an phận, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn trên đường đuổi theo.” Dạ Dao Quang giờ phút này mới hiểu được, nàng vẫn là nghĩ Ôn Đình Trạm quá đơn giản rồi.



“Cũng là có cái băn khoăn này.” Ôn Đình Trạm không phủ nhận. Lúc này bọn họ tiến vào một đường mòn vách núi. Dọc theo vách núi đi lên, Ôn Đình Trạm nói, “Chỉ mong Mẫn Chiêu không cùng người của Nguyên quốc sư liên thủ.”