Quái Phi Thiên Hạ

Chương 95 : Rời Đi

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Sắc mặt Lăng Lãng có chút xấu hổ, còn có chút tức giận, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nói: “Là do ta không trông coi cẩn thận nên mới để hắn chạy thoát.”



“Ta chỉ muốn biết hắn chạy thoát như thế nào?” Đây mới là điểm mấu chốt.



“Ta lo lắng cho sư muội nên đi qua kiểm tra một chút, nơi đây chỉ còn lại Tôn Lâm Nhi và thụ yêu.” Lăng Lãng thấp giọng nói.



Tuy trong lòng đã có suy đoán nhưng Dạ Dao Quang vẫn hơi sững sờ, cô không muốn tin rằng Tôn Lâm Nhi lại giúp đỡ kẻ suýt hại chết cả nhà của nàng, giúp cho thụ yêu kia trốn thoát. Cô một lòng giúp người chưa từng nghĩ sẽ có hồi báo, chỉ là luôn tuân thủ quy tắc nhưng cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ như thế này.



“Là do ta quá ngây thơ…” Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại tự giễu nói.



Thụ yêu kia là yêu tu, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, đó là hồn phách con người mượn thân của cây đại thụ nghìn năm tu luyện nên mới không tiêu tan, nhờ cây đại thụ hấp thu khí ngũ hành thuộc tính Mộc để tu luyện, có lẽ là cây mọc ở nơi hoang dã hoặc bãi tha ma nên hấp thụ thêm âm khí để tăng nhanh tốc độ tu luyện, hắn tu luyện tà đạo lại có kinh nghiệm lâu năm nên tất nhiên có thể dụ dỗ Tôn Lâm Nhi. Tôn Lâm Nhi không giống A Tú, A Tú từ đầu tới cuối đều duy trì tâm tính thiện lương, mặc dù vì Tôn Lâm Nhi mà chết oan nhưng cũng chưa từng oán trách, có thể Tôn Lâm Nhi lúc đầu oán hận rất sâu nhưng sau khi gặp cô cũng đã dịu bớt đi một chút, làm một kẻ ba phải gió chiều nào xoay chiều ấy.



Đoán chừng Tôn Lâm Nhi bây giờ còn đang hận cô xen vào việc của người khác, nếu không phải cô mang nàng ta trở về thì Tôn gia cũng không gặp phải tai họa này.



“Dạ cô nương, là do tôi sơ suất!” Lăng Lãng nhìn thấy biểu cảm của Dạ Dao Quang trong lòng càng thêm áy náy, rõ ràng bình thường bọn họ đều làm việc tốt giúp người nhưng có đôi khi lòng tốt lại không đặt đúng chỗ, hắn đã từng tự mình trải nghiệm nên cũng hiểu rõ tâm tình của Dạ Dao Quang lúc này.



Tôn Lâm Nhi đã từng giết người, dù có độ kiếp cho nàng ta thì cũng không có được công đức gì, vậy mới nói Dạ Dao Quang đã làm chuyện phí công vô ích. Đầu tiên thì đồng ý lời nhờ vả của Ngụy gia, sau lại đồng tình với Tôn Lâm Nhi, mọi người đều nói người tu đạo như bọn họ không hiểu nhân tình nhưng không biết rằng bọn họ cho dù thấu hiểu nhân tình thì cũng không cách nào hiểu được nhân tâm.



Dạng quỷ hồn đã từng giết người như Tôn Lâm Nhi cho dù bị đánh hồn bay phách tán cũng sẽ để lại nghiệp chướng cho người thân, cũng như việc Ngụy gia nhờ vả, chỉ có người có nguyên tắc mới tốn sức siêu độ cho Tôn Lâm Nhi nhưng khổ tâm của Dạ Dao Quang lại bị Tôn Lâm Nhi giẫm nát dưới chân…
Kim Tử thấy Dạ Dao Quang bưng đồ tới liền lập tức chạy lên, sau khi nhìn thấy đó là cháo thịt và hai cái bánh bao thì lại ủ rũ lùi về.



“Ăn chút gì đi, ta đi thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về nhà!” Dạ Dao Quang mất tự nhiên nói.



Ôn Đình Trạm hiện tại không biết nói gì, bóng ma tâm lý kia thật sự quá đáng sợ nhưng cậu lo Dạ Dao Quang sẽ không được tự nhiên nên cố gắng quên mùi vị kinh khủng kia, tâm không tạp niệm bắt đầu dùng cơm. Không ăn thì không cảm thấy đói, khi ăn vào mới biết thật ra bản thân mình rất đói, ăn sạch toàn bộ trong chốc lát.



“Muốn ăn nữa không?” Dạ Dao Quang thấy vậy hỏi.



“No rồi!” Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Đồ của chúng ta đã thu dọn xong, lúc nào cũng có thể rời đi.”



Ôn Đình Trạm đã tỉnh lại một lúc lâu, biết được mọi chuyện từ Lăng Lãng, tuy cậu không phải người giận chó đánh mèo nhưng nghĩ đến Dạ Dao Quang đã vì chuyện này mà hao tâm tổn trí nên trong lòng vô cùng khó chịu, không muốn ở lại Tôn gia.



Dạ Dao Quang gật đầu, quyết định đi thông báo cho Ngụy Lâm. Sau khi Ngụy Lâm biết được chân tướng trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng chung quy hắn không có lập trường và tư cách gì để bình luận chuyện này nên cũng chuẩn bị rời đi.



Tôn gia nhiệt tình giữ bọn họ lại, cuối cùng mấy người Dạ Dao Quang đành ở lại ăn cơm trưa, sau đó từ biệt nhà họ Tôn rồi rời khỏi Tôn gia đi về hướng trấn Phù Dung.



Dạ Dao Quang đi không bao lâu, Tôn lão cũng đưa cả nhà rời khỏi Hà Hoa Bá, nhiều năm sau Tôn Lâm Nhi mừng rỡ trở về cũng chỉ nhận được sự hụt hẫng, cuối cùng vì chuyện này mà dẫn đến vô số phiền phức nhưng đó cũng là chuyện của sau này…