Quái Phi Thiên Hạ

Chương 960 :

Ngày đăng: 21:10 20/05/20


Qua Vô Âm nghe Ôn Đình Trạm nói, người nao nao, rồi sau đó trầm mặc rũ xuống mi mắt.



Một bàn tay dày rộng ôn hòa cầm tay nàng, Qua Vô Âm ngẩng đầu nhìn lên, đập vào là ánh mắt đấy ấm áp của Vân Phi Ly. Hắn cái gì cũng đều không nói, lại dùng phương thức không tiếng động nói cho nàng, hắn biết chỉ cần như vậy nàng cũng có thể hiểu.



Qua Vô Âm bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười giống như băng hoa nở rộ, vô cùng thanh thuần.



Mạch Khâm cùng Ôn Đình Trạm thấy vậy, cũng là mỉm cười.



Nếu theo lời Ôn Đình Trạm nói, hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, vậy Mạch Khâm cùng Vân Phi ly cũng không tiếp tục lo lắng, bọn họ đều tin tưởng bản lĩnh Ôn Đình Trạm. Dùng xong bữa trưa, Ôn Đình Trạm lại đi lên núi một chuyến, không nhìn thấy được Dạ Dao Quang, cũng không được Bạch Kỳ châm chước, đành ở bên ngoài tĩnh tọa hai canh giờ rồi xuống núi.



Ôn Đình Trạm vừa bước vào sân, còn chưa tiến tới cửa phòng, liền nghe một tiếng kêu thảm thiết, hắn nhanh chóng hướng tới nơi phát ra tiếng động bay vút mà đi, cùng lúc đó còn có nhiều người cũng đi theo hướng của hắn.



Nhưng hắn vẫn là một trong số người tới tương đối sớm, còn có thể đủ nhìn tới tình hình trong phòng. Một tòa viện tinh xảo giờ đây huyết nhục mơ hồ, toàn bộ trong phòng đầy huyết cùng thịt vụn, vẩy ra phạm vi rộng, dường như cả người bị vỡ toạc ra.



“Sư phó, sư phó, sư phó ——” lúc này có đệ tử vọt vào tới, trưởng lão Phượng tộc bị kinh động cũng đã tới, người của bọn họ đưa đám người Ôn Đình Trạm đang vây quanh rời khỏi.



Đi ra tới sân, liền gặp gỡ ở đám người Vân Phi Ly ở bên ngoài không có vào xem náo nhiệt.



“Ta vừa mới nghe người ta nói, đây là một vị trưởng lão viện xá.” Mạch Khâm đối với Ôn Đình Trạm nói, “Vị trưởng lão này chính là chân nhân Hợp Thể Kỳ.”



“Hợp Thể Kỳ, kẻ nào có thể vô hình vô thanh tạo nên kết cục không toàn thây như.” Ôn Đình Trạm sắc mặt ngưng trọng.




“Nhưng thời điểm trưởng lão chết, Bạch Kỳ cùng Doãn Hòa ở bên nhau.” Qua Vô Âm lại nói, “Còn căn bản không có rời cửa động phủ nửa bước.”



“Có lẽ ta đã hoài nghi sai người.” Ôn Đình Trạm nhíu mày nói, “Bất quá, hắn ắt vẫn còn muốn hành động tiếp.”



“Mục tiêu của hắn là từng trưởng lão của Phượng tộc.” Vân Phi ly suy nghĩ lúc sau nói.



Liền tính ‘ trứng Ế điểu ’ hại chết đệ tử tông môn, các tông môn hợp công mà tới, cũng là yêu cầu người đương quyền tại Phượng tộc ra hỏi chuyện, tuyệt sẽ không tàn hại môn nhân vô tội.



“Phượng tộc còn cả thảy bảy trưởng lão, chúng ta dù phân công nhau đi theo, cũng không đủ.” Qua Vô Âm nói, hơn nữa những vị trưởng lão này tu vi đều cao hơn bọn họ, đến lúc đó người không có đuổi kịp, ngược lại bị hung thủ vu oan trở thành người chịu tội thay, kia mới là oan uổng.



“Mạch đại ca ngươi có nghe nghóng được trưởng lão bị giết là ai không, hắn cùng Bạch Minh chân quân có quan hệ sâu xa?” Ôn Đình Trạm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạch Khâm, “Có lẽ chỉ có làm rõ ràng quan hệ này, mới có thể biết được đối tượng hung thủ xuống tay tiếp theo.”



“Được, ta đi hỏi thăm.” Mạch Khâm một khắc cũng không trì hoãn đứng dậy đi điều tra.



Nhưng còn chưa đợi Mạch Khâm điều tra tới, Phượng tộc lại có một vị trưởng lão Phân Thần kỳ bỏ mạng vào ban đêm. Thời điểm bị phát hiện, thân thể hắn bị người dùng thiết chùy đạp nát thành thịt vụn, một thân máu tươi đầm đìa, chỉ có thể nhìn qua xiêm y để phân rõ thân phận, mà người Phượng tộc tìm toàn bộ núi Phụng Lai cũng tìm không được vị trưởng lão mất tích này, đáp án không cần nói cũng biết.



Trong nháy mắt, Phượng tộc mỗi người cảm thấy bất an, ngay cả những người trong tông môn cũng là ve sầu mùa đông cả kinh, nhưng lúc này bọn họ lại không thể rời đi, bởi mỗi người đều có hiềm nghi, Phượng tộc sẽ không bỏ qua dù chỉ một người.



Hung thủ giết người tốc độ quá nhanh, người có tu vi cao thâm giống như không hề sức phản kháng, chẳng khác gì củ cải trắng để mặc người ta chém giết, hoàn toàn ngoài dự kiến của Ôn Đình Trạm!