Quái Phi Thiên Hạ
Chương 965 :
Ngày đăng: 21:10 20/05/20
Nhìn Ôn Đình Trạm ngủ say, Mạch Khâm thật là không biết hình dung nội tâm của hắn hiện tại như thế nào, chính là cảm giác bị kích thích đến chết lặng. Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang săn sóc, đã không thể chỉ dùng tinh tế tỉ mỉ để hình dung. Ngoài miệng nói sợ Dạ Dao Quang quở trách, kỳ thật còn không phải sợ nàng bởi vậy lo lắng cho hắn?
Mạch Khâm thở dài lắc đầu, loại tình thâm như biển này, thật sự là làm tất cả nam nhi trên thế gian này xấu hổ a!
Mạch Khâm tu luyện hai canh giờ, Ôn Đình Trạm cũng liền ngủ hai canh giờ. Lúc mở mắt ra thì dấu hiệu mệt mỏi cũng không còn, lập tức luyện võ, rửa mặt rồi dùng bữa, một canh giờ sau, hắn liền đi lên núi.
Mà giờ này Dạ Dao Quang đang nói chuyện cùng Bạch Kỳ: “Bạch Kỳ đạo hữu, thực xin lỗi, ta đêm qua không biết vì sao mệt mỏi cực hạn, liền nằm ở trên giường thạch ngủ. Rồi sau đó ta thấy được đỉnh động, ba mươi sáu viên ngũ hành châu này chính là lúc Kim Tử vô ý làm rơi chiếc hộp của chân quân phát hiện. Ta nghĩ những viên châu này cùng đỉnh trên vách đá ăn khớp với nhau, có lẽ là Bạch Minh chân quân muốn lưu lại cho Bạch Kỳ đạo hữu, cho nên liền báo lại cho ngươi.”
Dạ Dao Quang nói mà mặt không đổi sắc, viết những lời nói dối đưa cho Bạch Kỳ xem, hắn đọc xong lúc sau sắc mặt kinh biến. Bạch Kỳ cả người đều ức chế không được kích động mà run rẩy cầm lại những viên ngũ hành châu trong tay.
“Ta ở chỗ này cũng đã năm ngày, cũng không thu hoạch được thêm gì, hiện giờ lại phát hiện chuyện như vậy, cũng không tiện ở lại động phủ của chân quân.” Dạ Dao Quang giọng nói mang chút hàm ý xin lỗi, nàng biết không nên tị hiềm, rốt cuộc nếu trong mật thất có bảo vật gì, cho dù nàng không nói rõ, tuy rằng Bạch Kỳ sẽ không đi hoài nghi nàng, nhưng nàng vẫn là muốn tuân thủ lễ nghĩa.
“Dao Dao……” Lúc này tiếng gọi ầm ĩ của Ôn Đình Trạm từ ngoài động phủ truyền tới.
“Bạch Kỳ đạo hữu, phiền ngươi đem lệnh phù cho ta mượn dùng một chút.” Dạ Dao Quang lại viết lên một mảnh giấy đưa Bạch Kỳ, “Ta dường như nghe được tiếng phu quân bên ngoài gọi.”
Bạch Kỳ lúc này mới thu liễm thần sắc, bình tĩnh đi tới cửa động, nhưng Dạ Dao Quang lại nhìn thấy bàn tay hắn nắm hộp ngũ hành ngày càng trở nên trắng. Nàng càng thêm chắc chắn Bạch Minh một mình ở nơi này chết đi, chỉ sợ Bạch Kỳ cũng không biết. Ở trong mắt hắn Bạch Minh hẳn là mất tích hoặc là bị mưu hại.
“A Trạm.” Động phủ kết giới vừa mở ra, Dạ Dao Quang đi nhanh tới bên người Ôn Đình Trạm, “Chàng biết muội không có thu hoạch sao, đúng năm ngày đã tới rồi?”
Nói xong lúc sau, hơi thở hắn bỗng nhiên biến đổi, thanh âm cũng mang một tia tà mị cùng mê hoặc: “Dao Dao mới vừa rồi vì sao nhắm mắt lại? Ta có phải đã làm phu nhân thất vọng rồi?”
Dạ Dao Quang giận dữ, gia hỏa này cố ý lừa nàng, một chân liền đạp lên lưng hắn.
Ôn Đình Trạm bị đá đau liền đẩy Dạ Dao Quang ra. Thấy Dạ Dao Quang ánh mắt tức giận, Ôn Đình Trạm vội vàng nói: “Quả nhiên là ta sai, làm phu nhân thất vọng, ta hiện tại liền đền bù……”
“Ôn Đình Trạm, lá gan chàng lớn lắm!” Dạ Dao Quang vung nắm tay lên hướng tới Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng tránh đi: “Phu nhân, đánh người không thể đánh vào mặt, ta chính là chỉ có khuôn mặt này để phu nhân sủng ái a……”
“Ý của chàng là nói muội là đồ háo sắc phải không?”
“Không phải ta nói, mà là chính phu nhân nói a.”
“Ôn Đình Trạm, Chàng đứng lại đó cho muội!”
Núi rừng yên tĩnh, bị thanh âm vui đùa ầm ĩ vang rộng, làm đường núi thanh u thêm một phần sức sống.