Quái Phi Thiên Hạ

Chương 969 :

Ngày đăng: 21:10 20/05/20


Kế hoạch bị quấy rầy, dù đã cầm tù Bạch Minh Bạch Minh nhưng phụ thân hắn thế nhưng không biết nhi tử của hắn tính toán những gì. Hắn chỉ cảm thấy đứa con trai này đã vì nữ nhân mà nhập ma. Cho nên, hắn lùi một bước tính toán với Bạch Minh. Vì để không kích thích hắn, phụ thân Bạch Minh để Bạch Nguyệt chịu trọng phạt, nhưng dù thế nào nàng cũng không có đem Bạch Minh ra nói tới, vì thế cũng không lấy tánh mạng nàng, thậm chí còn âm thầm đem Bạch Nguyệt thả ra.



Mục đích chính là làm Bạch Nguyệt chạy thật xa không trở lại, cũng không bao giờ gặp lại Bạch Minh.



“Tự làm tự chịu, xuẩn nữ nhân.” Bạch Kỳ lạnh lùng nói, “Nàng hiện tại còn cho rằng sư phó cô phụ nàng, lại không biết sư phó bởi vì động tình với nữ nhân xuẩn ngốc này mới bị cha ruột chính mình liên hợp với trưởng lão Phượng tộc cầm tù đến chết!”



Bạch Thanh bỗng nhiên đứng dậy định nói lại, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một bóng hình tách khỏi Dạ Dao Quang, thẳng đến trước mặt Bạch Kỳ, đôi tay bắt lấy Bạch Kỳ, đỏ bừng quanh quẩn lệ quang hốc mắt, nàng nhìn Bạch Kỳ cầu xin: “Ngươi nói cho ta, những gì ngươi nói không phải sự thật!”



Bạch Kỳ không nhận ra người tới là Bạch Nguyệt, mày hơi nhăn lại, lúc sau mới nhận ra nàng, ha hả cười ra tiếng: “Xuẩn nữ nhân, ngươi còn có mặt mũi trở về?”



“Sư huynh……”



“Câm miệng!” Bạch Kỳ lạnh giọng hét lên.



Đối với mọi người Bạch Kỳ đều rất lãnh đạm, nhưng làm hắn có cảm xúc phập phồng chỉ có Bạch Nguyệt, có thể thấy được hắn đến bây giờ đối với Bạch Nguyệt vẫn có tình cảm như cũ, đã từng thiệt tình tiếp nhận Bạch Nguyệt.



“Sư huynh, ta……” Bạch Nguyệt lệ rơi đầy mặt quỳ rạp xuống đất.



Nàng chỉ nhớ rõ ngày sư huynh mang nàng đi, nói là sư phó cho nàng đan dược, làm nàng ăn vào. Nàng không có bất luận hoài nghi nào khác, vừa ăn vào lúc sau nàng cả người khí kình bị phong tỏa, sư huynh nói nàng ở trong động phủ sư phó nghỉ ngơi, bất luận như thế nào cũng không được rời đi, trừ phi sư phó trở về.



Sau đó nàng lâm vào một cảnh xấu hổ trong mơ, nhưng lại chân thật như vậy, thực cốt triền miên. Thời điểm nàng tỉnh lại, nàng chỉ mặc áo lót nằm trên giường, sư phó cũng không thấy đâu. Nàng cả người bủn rủn. Đợi ở động phủ đợi hồi lâu, đều chưa từng thấy sư phó đến, nàng sợ hãi, nàng kinh hoảng, nàng nhịn không được chạy đi tìm sư phó, lại bị người tìm kiếm nàng bắt được ở chính đường.




“Hôm nay là sư huynh muội chúng ta cùng Phượng tộc giải quyết ân oán, cùng các tông môn khác không có quan hệ, mời chư vị mau rời đi.” Bạch Nguyệt giương giọng nói.



Những người tông môn chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nếu nói đây là ân oán của riêng bọn họ cũng không có sai, nhưng Bạch Nguyệt là yêu, bọn họ nhìn thấy yêu lại không giết tựa hồ có chút không thoải mái. Nhưng Bạch Nguyệt dù cho là yêu, lại không làm thương tổn tới bọn họ.



Lúc này trong đó một người đứng ra chất vấn nói: “Bạch Kỳ, người tông môn chúng ta chính là ngươi giết chết!”



Đây là đệ tử tông môn bị Mạch Khâm cùng Vân Phi ly thiết kế hại chết.



Ánh mắt Bạch Kỳ nghiền ngẫm quét một vòng, không dấu vết dừng trên người Vân Phi ly một chút: “Đúng thế, vậy thì sao?”



“Được, nếu ngươi dám làm dám nhận, chúng ta đây cũng muốn vì đệ tử báo thù, chúng ta ở lại tương trợ Phượng tộc!” Người tông môn kia sắc mặt xanh mét nói.



Những tông môn có tương giao thâm sâu với tông môn kia cũng tỏ vẻ muốn lưu lại chi viện. Thái độ này vừa tỏ, những tông môn khác không muốn lưu lại liền lạnh nhạt, tuy nhiên ngày sau tại tổng hội đối với thanh danh của tông môn nghĩ có chút ngại. Rốt cuộc Bạch Kỳ vì thù riêng, đã gây họa lây sang bọn họ.



“Đều lưu lại đi, đều đi bồi cho sư phó của ta.”



Bạch Kỳ ngữ khí bình đạm, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hắn lấy ra một thứ để ở bên môi.



Theo ngón tay hắn gạt lên, chính là một ma âm chói tai.