Quái Phi Thiên Hạ

Chương 97 : Vì Sao Lại Phải Làm Quan

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Trọng Nghiêu Phàm đi rồi, Dạ Dao Quang ước lượng trong hộp đang cầm có bao nhiêu ngân phiếu. Hàng lông mày cong lên, cô không có ý định sẽ làm tiếp lần nữa. Trả tiền bói toán, giải quẻ là lẽ đương nhiên, thậm chí những người có tiền không có quan hệ gì với cô còn sẵn sàng cho cô nhiều tiền hơn. Nhưng không phải vì kiếm được nhiều tiền hơn mà cô lại mở rộng cánh cửa lợi lộc cho họ.



“Ha ha! Trạm ca à, chúng ta phát tài rồi!” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm về phòng, ném tờ danh mục quà tặng trong tay cho Ôn Đình Trạm xem rồi ngồi xuống mở hộp ra.



Bên trong có rất nhiều ngân phiếu, quả giống như những gì cô tưởng tượng, toàn bộ ngân phiếu trong hộp đều là tiền từ ngân hàng tư nhân thông dụng của cả nước. Mệnh giá mỗi tờ đều là một ngàn lượng, chắc cũng được một trăm tờ, vậy chỗ này là mười vạn lượng rồi!



Ba năm làm quan thanh liêm cũng kiếm được mười vạn bạc trắng.



Cô lấy đâu ra số tiền này? Với khoản tiền này, Dạ Dao Quang chính thức trở thành một phú bà. Mặc dù số tiền này tính theo nhân dân tệ thì là ba ngàn vạn nhưng khả năng mua bán ở đây so với hiện tại chắc cũng phải hơn sáu mươi vạn.



“Ngân hàng tư nhân Vạn Thông chính là ngân hàng tư nhân của Trọng gia”. Ôn Đình Trạm nhìn tờ ngân phiếu trong tay Dạ Dao Quang.



Ngân hàng tư nhân trong lịch sử bắt nguồn từ cuối đời nhà Minh nhưng thực chất là tiền triều đã có rồi. Bây giờ ở thời nhà Nguyên đã xuất hiện một kiểu ngân hàng mới.



“Trọng gia đúng là nhà có tiền”. Dạ Dao Quang thở dài, tùy ý cũng kiếm được mười vạn lượng rồi!



“Quẻ của nàng hôm nay có thể để cho hắn kiếm được gấp mười lần mười vạn lượng”.
“Bây giờ ta không những muốn làm quan mà còn muốn có được sức mạnh của quyền lực.”



Rõ ràng cậu vẫn còn non trẻ, giọng nói vẫn còn lanh lảnh như tiếng của đứa trẻ nhưng lời nói của cậu lại khiến cho Dạ Dao Quang rung động. Dường như cô có thể nhìn thấy được dáng vẻ oai hùng, sức mạnh to lớn không gì có thể sánh nổi của người thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước mắt. Cô cảm thấy cậu không nói khoác, có một ngày cậu sẽ làm được những điều mà cậu đã nói, đứng giữa hàng vạn người tận hưởng vinh quang.



“Trạm ca, có mục tiêu và khát vọng là chuyện tốt nhưng muội không muốn chàng trở thành một người tràn đầy dã tâm."



Có những người bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để có được binh quyền, cho dù là thành công hay thất bại thì tất cả cũng chỉ vì quyền lợi. Vì quyền lợi mà họ phải trả giá bằng cả xương máu của mình nhưng họ vẫn mãi không có được hạnh phúc.



“Dao Dao, ta sẽ giữ vững lòng mình, ta sẽ cố gắng để nàng không bị trách phạt”.



Giọng nói Ôn Đình Trạm rất kiên định:



“Nàng từng nói nếu ta tạo phúc cho bách tính, đó cũng chính là công đức. Vậy nếu ta tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ, có phải càng có công đức hơn không? Nàng là thê tử của ta, sau này có thể sẽ phải làm điều trái với lẽ thường, có phải như vậy sẽ thoát khỏi kiếp nạn không? Ta đã xem qua ghi chép của một số người, bọn họ đều nói rằng những người giống chúng ta đều có nhiều thiếu sót. Nếu ta nỗ lực làm cho nhiều người có cuộc sống ấm no hạnh phúc, liệu có thể lấp đầy nỗi hối tiếc trong cuộc đời họ hay không? Có thể làm trọn vẹn một cuộc đời không?"



Dạ Dao Quang đang đếm tiền bỗng dừng lại. Cô cúi đầu, hàng lông mày dài run run, đôi mắt xuất hiện những giọt lệ. Trong nháy mắt cô thực sự đã bị làm cho cảm động. Từ trước đến nay chưa có ai nghĩ cho cô nhiều đến vậy, cũng không ai nói muốn cho cô một cuộc sống trọn vẹn.