Quái Phi Thiên Hạ
Chương 99 : Ân Tái Sinh
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Cây sáo ngọc này chính là do hậu nhân của Dụ thị lưu truyền lại!” Trọng Nghiêu Phàm thấy ánh mắt của Dạ Dao Quang bị cây sáo ngọc hấp dẫn, lập tức tự tay lấy sáo ngọc trong hộp gấm ra. Sau đó hắn ấn một cái ở chỗ bằng phẳng trên thân cây sáo ngọc khiến cây sáo ngọc sáng lóe lên, một lưỡi kiếm mỏng dài khoảng một tấc bắn ra. Điều kì lạ là chỗ Trọng Nghiêu Phàm ấn vào không hề có chút khe hở hay dấu vết đặc biệt gì, lưỡi kiếm bắn ra mang theo ánh sáng màu bạc vô cùng sắc bén...
Dụ thị là một gia tộc vô cùng nổi tiếng về chế tác, đặc biệt là các cơ quan được chế tác tinh xảo hoặc vũ khí sắc bén. Năm trăm năm trước gia tộc Dụ thị đã sớm lụi tàn, khi đó là vào cuối thời Đường. Dưới sự tranh chấp không ngừng của mấy gia tộc lớn, gia tộc Dụ thị tai bay vạ gió bị diệt vong nhưng những món đồ do Dụ thị chế tác được lưu truyền đến bây giờ đều là bảo bối ngàn vàng cũng không mua được.
Dạ Dao Quang từng nghe Ôn Đình Trạm kể lại đoạn lịch sử này, chuyện này ở trong chính sử cũng không thấy ghi lại, hơn nữa Dạ Dao Quang chưa từng xem qua đồ do Dụ thị chế tạo nên cô cũng không biết vị cao nhân ở Dụ thị kia có phải cũng giống như cô hay không? Nhưng thật tiếc là vị cao nhân đó sinh ra không đúng thời lại không biết cách ẩn giấu bản thân nên cuối cùng bị rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Nếu như đây chỉ là cây sáo ngọc bình thường thì Dạ Dao Quang cũng không quan tâm nhưng cây sáo ngọc này lại là một pháp khí quý giá vô cùng nên Dạ Dao Quang cũng không nỡ vứt bỏ...
Bởi vì Ôn Đình Trạm đã được Mạch Khâm chế cho một viên đan dược đặc biệt nên tu vi hiện tại đã vô cùng vững chắc, hơn nữa Ôn Đình Trạm cũng rất yêu thích nhạc khí, đặc biệt là sáo trúc, nhìn từ góc độ nào thì cây sáo ngọc này cũng giống như là được chế tạo riêng dành cho Ôn Đình Trạm.
“Ngươi ngẩng đầu lên!” Dạ Dao Quang động lòng nên quyết định nhìn Tang Ấu Ly một chút.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mặt Tang Ấu Ly thì Dạ Dao Quang lập tức sững sờ. Ấn đường và phần trán vô cùng hồng hào là tướng vượng phu, môi đỏ như chu sa thể hiện phúc thọ song toàn, hình dáng sống mũi mang ý nghĩa tuổi còn trẻ đã mất cha lại chịu tang mẹ, đôi mắt nhỏ dài, trên lông mi bên trái có một nốt ruồi không những khiến cho cả người nàng toát ra vẻ phong tình mà nốt ruồi này còn là một nốt ruồi trường thọ.
Dạ Dao Quang lại nhìn kĩ thêm một lần nữa, tổng kết lại chính là nữ nhân trước mặt này đã trải qua hết những chuyện bất hạnh. Từ bây giờ cuộc đời sẽ thuận buồm xuôi gió, đồng thời nàng còn là một người thông minh giữ chữ tín, người có tính cách, phẩm hạnh như vậy đều hiếm có vô cùng.
“Tang cô nương có thể nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ không?” Dạ Dao Quang hỏi.
Tướng mạo hoàn toàn không có vấn đề, Dạ Dao Quang muốn nhìn thử xem Tang Ấu Ly có tương khắc với bọn họ hay không? Giống như đã được chuẩn bị trước, Tang Ấu Ly lấy từ trong lòng ra một tờ giấy nhỏ, hai tay đưa cho Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang không cầm lấy tờ giấy mà lại nhìn mình chằm chằm, nàng cũng hiểu ý Dạ Dao Quang: “Trước khi tới đây quốc cữu gia đã chỉ điểm cho nô tỳ về thân phận của Dạ cô nương.”
“Thương nhân vốn trọng lợi ích, ngươi lại không phải là thương nhân bình thường. Nếu không phải tính toán sau này sẽ có lợi ích nhiều hơn thì ngươi đành lòng bỏ ra cái giá lớn như hôm nay sao?” Dạ Dao Quang cầm khế ước bán thân xong lập tức đoạt lấy sáo ngọc trong tay Trọng Nghiêu Phàm, bỏ vào trong hộp gấm cất đi.
“Ngươi nhớ cho kỹ, từ nay về sau nàng là người của ta. Sau này ngươi muốn mượn cũng chỉ có thể tới cầu xin ta nhưng tốt nhất đừng có làm ra mấy chuyện xấu xa gì đó, nếu không mặc cho ngươi có núi vàng núi bạc ta cũng có thể khiến cho ngươi biến thành một kẻ nghèo hèn!”
“Tại hạ đã ghi nhớ rõ ràng!” Trọng Nghiêu Phàm cười đứng lên:
“Mong rằng sau này Dạ cô nương có thể hào phóng cho tại hạ mượn người. Hôm nay cũng đã muộn, tại hạ không quấy rầy Dạ cô nương nghỉ ngơi nữa. Ngày mai ta trở lại Ứng Thiên phủ rồi, lần này từ biệt tại đây, lần sau nếu Dạ cô nương tới Ứng Thiên phủ ta sẽ tận tình tiếp đãi.”
“Yên tâm, ta sẽ không quên làm thịt ngươi đâu!” Dạ Dao Quang gật đầu.
Từ “làm thịt” này Trọng Nghiêu Phàm tuy mới nghe qua lần đầu nhưng cũng có thể lý giải được, không phải Dạ Dao Quang muốn giết hắn mà có lẽ là muốn khiến cho hắn phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc…
“Dạ cô nương, cáo từ! Sau này còn gặp lại!” Trọng Nghiêu Phàm giơ chén trà lên cung kính nói với Dạ Dao Quang.
“Đi đi, lắm lời quá!” Dạ Dao quang phất phất tay.
“Ha ha!” Trong Nghiêu Phàm mang theo tiếng cười sảng khoái chậm rãi rời đi.