[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 130 : Bị va trúng

Ngày đăng: 19:44 27/08/19

Dạ Dao Quang đưa Ôn Đình Trạm cấp tốc chạy về nhà, suốt dọc đường Bổn Hùng đều đi theo, trời vừa hửng sáng thì bọn họ cũng vừa ra khỏi cánh rừng, Dạ Dao Quang không thể không ngăn gấu ngốc lại: “Quay về đi, mấy hôm nữa lại đến tìm ngươi.” "A gào..." Bổn Hùng rũ đầu, bày ra dáng vẻ khổ sở đau lòng. Dạ Dao Quang phất tay với nó rồi đưa Ôn Đình Trạm và Kim Tử rời đi. Kim Tử đứng trên vai Dạ Dao Quang còn quay người làm mặt quỷ với Bổn Hùng, bị Dạ Dao Quang ném xuống đất, ngay lập tức ngoan ngoãn đi theo. “Cô nương và thiếu gia đã trở về rồi.” Ấu Ly gần như cả đêm không ngủ. Tuy Ôn Đình Trạm đã nói bọn họ có việc phải ra ngoài một chuyến nhưng Tang Ấu Ly rất thông minh, nàng biết Dạ Dao Quang vào rừng cứu người. Người đã được cứu rồi mà không thấy Dạ Dao Quang ra, mà Ôn Đình Trạm cũng theo Kim Tử vào rừng. Điều này khiến Tang Ấu Ly nhớ đến lúc bọn họ quay về, Dạ Dao Quang vì chuyện Lôi Kích Mộc rơi vào vách núi nên nàng vẫn luôn không yên tâm canh ở trong đảo tọa phòng (1) gần cửa. Nàng nghe thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vừa tới gần bèn vội vàng đến mở cửa. "Sau này không phải chờ bọn ta, ta và Trạm ca còn sống thọ lắm.” Dạ Dao Quang chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra được tuy vẻ mặt Ấu Ly vui mừng nhưng trong mắt không giấu được sự mệt mỏi. “Vâng.” Ấu Ly vội vã đáp lời rồi nói: “Cô nương và thiếu gia nghỉ ngơi một lát đi. Điền tẩu cũng đã dậy rồi, nô tỳ và Điền tẩu làm vài món ăn để cô nương và thiếu gia ăn.” "Không cần, bọn ta không đói." Dạ Dao Quang ngăn lại nói: "Đã ăn nhiều thứ trên đường rồi, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.” Ấu Ly há miệng, cuối cùng vẫn nghe lời trở về phòng mình. Phòng của Ấu Ly đương nhiên không nằm trong đảo tọa phòng gần cửa mà nằm gần phòng của Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm rửa ráy qua loa rồi lên giường ngủ bù. Vì trước khi ngủ Ấu Ly đã cố ý báo cho Nghi Ninh một tiếng nên hai người ngủ một mạch tới giờ Ngọ cũng không có ai làm phiền. Sau khi thức dậy dùng bữa trưa đã chuẩn bị sẵn, Dạ Dao Quang mới dặn dò Vương Đông thuê xe ngựa, sai Tiết Đại đánh xe ngựa đưa cô và Ôn Đình Trạm lên trấn, đương nhiên là để chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho chuyến đi. Thật ra Dạ Dao Quang có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, lại có khí ngũ hành phòng thân nên mỗi lần màn trời chiếu đất đều mang rất ít hành lý lên đường, nhưng lần này cô quyết định đưa theo Ôn Đình Trạm. Vì đi tìm long mạch cũng không có nguy hiểm quá lớn nào không thể dự đoán trước, coi như đưa Ôn Đình Trạm đi trải nghiệm cuộc sống, làm phong phú thêm kiến thức dã ngoại, vì vậy việc cần suy tính khá nhiều. "Dao Dao, có phải chúng ta mua nhiều đồ quá rồi không?” Ôn Đình Trạm nhìn đồ đạc đầy trên người Tiết Đại và Vương Mộc không khỏi mở miệng hỏi. Theo ý cậu thì chỉ cần mang quần áo, đồ dùng tắm rửa hằng ngày của hai người và hai túi nước, sau đó cậu mang thêm vài quyển sách là được. Mùa này thì không lo không tìm được đồ ăn trong rừng. “Muội đây là vì ai chứ?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn nhưng cũng quay đầu lại nhìn đồ đạc Vương Mộc và Tiết Đại xách, thấy cũng hơi nhiều bèn phất tay: “Được rồi được rồi, thế này đi, hai người mang đồ về trước, ta và Trạm ca đến tiệm đồ ngọc xem có đồ gì mới không.” Bốn người chia hai ngả, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đến tiệm đồ ngọc lần trước, đi được nửa đường thì Dạ Dao Quang cảm thấy có một luồng khí xông thẳng vào người, cô theo bản năng xoay người tránh được."Cẩn thận." Cùng lúc đó có hai đứa bé khoảng bảy tuổi va vào lưng họ. Một bé gái vừa đúng lúc va vào người Ôn Đình Trạm, ngay lập tức để lại một vết bẩn trên áo choàng màu xanh lam mới tinh của Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm nhíu mày, không phải vì ghét bỏ mà là vì áo choàng này là một trong hai bộ Dạ Dao Quang mới làm cho cậu, cậu luôn rất quý trọng. Hôm nay lại bị ấn một dấu bùn to thế này, tâm trạng tất nhiên không vui nhưng nhìn thấy đôi mắt ngập nước trên khuôn mặt gầy gò của đứa bé mình đang đỡ, nước mắt sắp rơi xuống, cậu lại không đành lòng trách móc nặng nề. "Tam muội, sao muội không cẩn thận thế.” Lúc này có một cậu bé khoảng mười tuổi, thấp hơn Ôn Đình Trạm nửa cái đầu, quần áo sạch sẽ nhưng có miếng vá đi lên trước, kéo tiểu cô nương, lúng túng nhìn Ôn Đình Trạm: “Vị… vị thiếu gia này, áo của ngài…” Ôn Đình Trạm hít sâu một hơi, ôn hòa nói: "Không sao, trên đường người đến người đi, va vào người khác không quan trọng, ngộ nhỡ đụng phải xe hay quầy hàng thì làm thế nào? Sau này cẩn thận một chút.” “Phụt!” Dạ Dao Quang nhịn không được cười ra tiếng, Trạm ca nhà cô dạy dỗ người khác trông thật giống một ông cụ non đáng yêu. "Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia, sau này tôi sẽ trông chừng muội muội.” Đứa bé trai va vào người Ôn Đình Trạm cùng bé gái vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái. "Không cần như vậy." Sự tức giận của Ôn Đình Trạm vì nhìn thấy ba huynh muội đáng thương cũng nguôi đi, Ôn Đình Trạm cười nói. Ba huynh muội lại cảm tạ Ôn Đình Trạm một lần nữa mới rời đi. Đến khi ba người đi mất, Ôn Đình Trạm quay lại nhìn Dạ Dao Quang không nhúc nhích đứng bên cạnh, cô lộ ra vẻ mặt cười như không cười khiến Ôn Đình Trạm sửng sốt, cậu đưa tay sờ mặt mình một cái: “Chẳng lẽ mặt ta cũng dính bùn?” Trong lòng buồn bực, cô bé kia thấp hơn cậu rất nhiều, đứa bé trai cao gần bằng cậu kia cũng gần như không đụng vào cậu, vì sao vẻ mặt của Dạ Dao Quang lại bí hiểm thế kia? “Mặt không có gì nhưng trên người lại thiếu một thứ.” Ánh mắt Dạ Dao Quang quét từ mặt Ôn Đình Trạm xuống dưới, dừng ở hông Ôn Đình Trạm. Hôm nay Ôn Đình Trạm đeo một miếng ngọc hình quạt, bây giờ chỉ còn lại sợi dây nằm lẻ loi ở đó. Ôn Đình Trạm hết hồn, cúi đầu nhìn quả nhiên phát hiện miếng ngọc mình đeo bên hông đã biến mất. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang, ngay lập tức vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, mấy đứa trẻ này tuổi còn nhỏ mà đã phối hợp với nhau giỏi như vậy, nhất định là đã phạm tội nhiều lần rồi. Mà cậu tin nhất định Dạ Dao Quang đã sớm nhìn thấy nhưng cố ý không nhắc nhở cậu, muốn dạy cho cậu một bài học để cậu biết rằng không phải kẻ yếu ớt thì có thể lơ là. Lần này chỉ bị trộm mất đồ nhưng nếu cậu vẫn còn giữ suy nghĩ như vậy thì sau này có thể sẽ mất mạng. “Mấy đứa trẻ rất thông minh.” Dạ Dao Quang không khỏi khen một câu. Thứ nhất, có kế hoạch, một đứa va vào Ôn Đình Trạm để lại vết bẩn để dời sự chú ý, một đứa động tác nhanh chóng cắt đứt miếng ngọc của Ôn Đình Trạm. Miếng ngọc vốn đã nhỏ, đeo lâu sẽ thành thói quen, đột nhiên mất cũng không có cảm giác gì. Cuối cùng một đứa cản tầm mắt cô lại, tiến đến quấy rầy suy nghĩ của Ôn Đình Trạm. Thứ hai, làm trộm mà không hoảng loạn, bình thường ăn trộm đều sẽ chột dạ, trộm được xong theo bản năng sẽ muốn nhanh chóng rời đi, ba đứa trẻ này lại ngược lại, kéo dài thời gian người bị trộm phát hiện bị mất đồ như thế cũng đủ cho bọn họ trốn mất. *** (1) Đảo tọa phòng: một gian phòng trong tứ hợp viện. Tứ hợp viện thường lấy phòng phía bắc làm chính phòng, hai bên đông tây là sương phòng, phòng phía nam đối diện với phòng phía bắc được gọi là đảo tọa phòng.