[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 137 : Âm hồn không tan

Ngày đăng: 19:44 27/08/19

Dạ Dao Quang nhanh chóng dẫn mấy người Ôn Đình Trạm đi về phía đất trung tâm mỏ vàng. Xung quanh trùng trùng điệp điệp, ba mặt toàn là núi, còn có con suối nhỏ chảy róc rách lượn quanh một rừng cây nhỏ. Dạ Dao Quang có thể cảm nhận được bên dưới dãy núi này dường như có một luồng kim tâm ầm ầm phun lên làm cho lòng cô cũng trở nên căng thẳng. Cô quan sát thấy chỉ cần băng qua một ngọn núi nữa là có thể đến được nơi cần đến nhưng Dạ Dao Quang bỗng dừng bước chân lại. “Dao Dao, sao vậy?” Ôn Đình Trạm cũng dừng chân lại. “Có người.” Dạ Dao Quang làm một động tác ý bảo chớ lên tiếng, đứng yên tại chỗ cùng Ôn Đình Trạm và mọi người. Cô không muốn phát ra âm thanh nên dùng tay ra hiệu rồi tự mình nhảy lên sườn núi phía trên, dán người lên phía trên mỏm núi đá, hơi nhô đầu ra nhìn về phía sau núi. Đó là một nhóm ba người, đứng đầu là một người khoảng ngoài ba mươi. Người đàn ông trung niên có hai chòm râu, theo sau hắn là hai chàng thanh niên tay cầm trường kiếm. Ba người ăn mặc giống nhau, gấm buộc tóc trên đầu có một hoa văn hình thái cực. “Nhị sư huynh, chúng ta đã tìm ở đây ba ngày, có kim tâm thật sao?” Ba người tìm một cây đại thụ ngồi xuống, một người trẻ tuổi nhất trong số đó mở nước túi uống một hớp rồi hỏi người lớn hơn. “Nhị sư huynh nói thì sao mà sai được? Sư huynh là kim linh căn, có thể cảm ứng sai?” Một người mặt nhọn khác uống ngụm nước rồi trả lời: “Kim tâm cách nơi này không xa, đã tìm ba ngày, thêm hai ngày nữa cũng không sao. Nếu có thể tìm được kim tâm mang về thì đây là lập công lớn.” “Nhưng chúng ta vâng lệnh sư phụ đến điều tra nguyên nhân cái chết của sư huynh trước mà.” “Nguyên nhân cái chết của Phục Xung?” Nhị sư huynh vẫn không mở miệng, lạnh nhạt giễu cợt một tiếng: "Sư thúc nói vậy để chúng ta đi một chuyến thôi. Phục Xung chết kì quặc không tung tích, chỉ biết hắn chết ở huyện Lư Lăng này, tới đây làm gì? Vì sao lại chết? Tra thế nào được đây? Nếu không phải sư phụ cưng chiều hắn thì hà cớ gì chúng ta phải đi chuyến này?" "Có thể..." "Có thể gì mà có thể? Phục Xung không ỷ được sư phụ coi trọng mà ức hiếp chúng ta nhưng người cũng đã chết rồi, còn muốn chúng ta bôn ba vì hắn, hắn xứng sao?" Người mặt nhọn xì một tiếng rõ to khinh miệt: "Chúng ta tra thế nào, không đi tra thì sư phụ sao biết được? Vả lại có sư thúc ở đó, ngươi sợ cái gì? Chi bằng mang kim tâm về, sư tổ lại không nhớ công trạng của chúng ta sao?" "Nghỉ tạm đi rồi tiếp tục đi tìm." Nhị sư huynh đứng lên nói. Dạ Dao Quang thấy ba người họ đi về hướng cô cảm ứng được kim tâm thì trong lòng cười nhạt, quả là âm hồn không tan. Chỉ sợ kiếp trước cô và Quy Nghi môn chưa cắt đứt nghiệt duyên. “Dao Dao, ai vậy?” Thấy Dạ Dao Quang trở lại, Ôn Đình Trạm lên đón hỏi. “Kẻ địch.” Chân mày mỏng dài của Dạ Dao Quang khẽ nhướng. “Sao bọn họ đến đây?” Vẻ mặt Ôn Đình Trạm lập túc nghiêm túc hỏi. “Giành đồ với chúng ta.” Dạ Dao Quang híp hai mắt lại. Nghe vậy Ôn Đình Trạm không nói gì. Dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với Dạ Dao Quang, nếu đối phương không đủ đáng sợ thì cô tuyệt đối sẽ không nặng nề như vậy. Nếu đối phương ngang sức ngang tài cô cũng sẽ không lạnh lùng đến thế. Dáng vẻ Dạ Dao Quang thế này, chỉ có một khả năng, thực lực của đối phương mạnh hơn cô rất nhiều. “Vật gì vậy? Dao Dao phải nằm trong tình thế bắt buộc sao?” Ôn Đình Trạm trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi.“Kim tâm, trung tâm mỏ vàng, có thể giúp muội tu luyện, cũng không phải là tình thế bắt buộc.” Dạ Dao Quang cười cười lắc đầu: “Bọn họ có ba người, đều là người tu hành. Ba người đó đã là Trúc Cơ kỳ, có một người sắp tiến vào Kim Đan kỳ. Muội vẫn có thể một chọi một với một người trong số đó. Nếu phải đối phó cả ba thì không chắc chắn một chút nào. Thôi được rồi, cứ xem như vô duyên với chúng ta.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm hơi lóe lên, cười nói: “Đã thế, hay nghỉ ngơi ở chỗ này trước đi, ta và Vệ Kinh đi săn một ít thú hoang.” “Vâng, ăn chút gì rồi đi tìm long mạch nữa!” Dạ Dao Quang tìm rồi một chỗ ngồi xuống: “Dẫn Kim Tử theo cùng luôn.” “Được.” Ôn Đình Trạm cười dắt Kim Tử và Vệ Kinh rời đi. Sau khi đi khoảng hai khắc, Kim Tử dùng một chiếc lá lớn mang rất nhiều hoa quả trở về. Dạ Dao Quang đứng lên nhìn phía sau Kim Tử một lúc lâu mới hỏi: “Trạm ca đâu rồi?” “Éc éc…” Kim Tử ngồi xuống, cầm lên một quả đào dại xoa xoa trên người, bắt đầu gặm sau đó khoa tay múa chân với Dạ Dao Quang. “Ngươi nói cái gì!” Mặt Dạ Dao Quang biến sắc, một tay xốc Kim Tử lên: “Ngươi nói Trạm ca đi tìm ba người kia rồi hả? Sao ngươi để chàng ấy và Vệ Kinh đi?” Một tay ném Kim Tử xuống đất, Dạ Dao Quang lập tức đuổi theo. Đuổi theo khoảng nửa canh giờ mới nhìn thấy Ôn Đình Trạm và hình bóng của ba người kia. Ôn Đình Trạm đã sáp nhập vào giữa nhóm ba người đó. Khi rời cô đi, vạt áo cậu vẫn còn chỉnh tề. Lúc này cậu và Vệ Kinh ở đó, quần áo hai người đều nát hết, trên mặt còn có cả nhọ nồi, thoạt nhìn thấy rất chật vật. Nếu nói đây không phải do Ôn Đình Trạm cố ý, Dạ Dao Quang tuyệt đối không tin! Dạ Dao Quang biết có lẽ Ôn Đình Trạm quả thực có thể thấy được tâm ý của cô với kim tâm nên muốn giúp cô lấy được. Cô không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, có cảm động, cũng có tức giận nhưng lại lo lắng nhiều hơn. Tu vi của đối phương còn cao hơn cả cô, sơ sẩy một chút thì cô tuyệt nhiên sẽ không kịp cứu Ôn Đình Trạm. Vốn dĩ tới đây là để ngăn cản Ôn Đình Trạm nhưng lại chậm một bước, cô càng không thể hiện thân. Mặc dù không biết Ôn Đình Trạm lấy thân phận gì gia nhập vào nhóm ba người này nhưng Ôn Đình Trạm không phải người tu luyện, nên sẽ không khiến cho ba người họ phòng bị. Một khi cô xuất hiện, trái lại sẽ làm cho Ôn Đình Trạm rơi vào nguy hiểm. Dạ Dao Quang chỉ có thể lặng lẽ rút lui, trở về với Kim Tử và Vệ Truất. “Cô nương, công tử thông minh như vậy, nhất định sẽ không sao.” Mặc dù Vệ Truất mới bảy tuổi nhưng lớn lên từ gánh hát. Nó không chỉ gặp qua muôn loại người, còn nghe qua đủ loại chuyện xưa nên tâm trí trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường. Nghe vậy, Dạ Dao Quang hít sâu một hơi. Đã đến nước này, cô chỉ có thể chọn cách tin tưởng vào năng lực của Ôn Đình Trạm. Cô cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt áy náy biết sai của Kim Tử, lòng cũng mềm nhũn rồi đưa tay sờ đầu Kim Tử, ôn nhu nói: “Vừa rồi là do ta lo lắng, việc này không thể trách ngươi.” Ôn Đình Trạm muốn làm chuyện gì, ngay cả cô cũng chưa chắc có thể ngăn lại, chứ đừng nói là Kim Tử. “Éc éc…” Kim Tử cầm hai quả đào, đưa một quả cho Dạ Dao Quang. Nhìn ánh vàng rực rỡ trong mắt đầy vẻ nịnh nọt của Kim Tử, Dạ Dao Quang lấy một quả cắn một miếng, sau đó nói với Vệ Truất và Đại Bổn Hùng: “Ăn một chút đi, tiếp theo chúng ta sẽ cẩn thận hơn.” Ăn xong, Dạ Dao Quang dẫn gấu lớn và Vệ Truất vào trong một hang động khá sạch sẽ, vắng vẻ. Bên ngoài cô bố trí một trận pháp đơn giản rồi dặn dò Vệ Truất: “Ngươi ở lại đây, lương khô và hoa quả đều để lại chỗ này cho ngươi, đủ để ngươi ăn mấy ngày. Nếu vài ngày sau ta không về, ngươi dắt theo Đại Bổn Hùng rời đi, bảo nó mang ngươi quay về, nó sẽ hộ tống ngươi an toàn.”