[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ
Chương 196 : Cầu tới cửa
Ngày đăng: 19:45 27/08/19
Quan trường là một vòng xoáy nước sôi lửa bỏng. Đôi khi có vài người tội ác tày trời nhưng vì tạm thời nghĩ cho đại cục nên không thể trừng trị. Ôn Đình Trạm đã lĩnh ngộ ra những thứ này từ rất nhiều sử sách nhưng chuyện lần này quá mức tồi tệ. Quan lại không quan tâm đến bách tính, còn nhân lúc thiên tai ập tới, phân phát tiền của người chết không đến nơi đến chốn. Đừng nói trong lòng Trọng Nghiêu Phàm khó chịu, đến cả Ôn Đình Trạm cũng bực bội.
"Giết không được thì hãy làm hắn đau!" Ánh mắt Ôn Đình Trạm sâu thẳm.
Trọng Nghiêu Phàm bưng ly trà trong tay một lát, sau đó sắc mặt hòa hoãn lại, nhìn Ôn Đình Trạm: "Khiến hắn đau? Đau như thế nào?"
"Tất nhiên là đau đến mức sống không bằng chết." Ôn Đình Trạm cười sâu xa:
"Ta muốn khiến thứ mà bọn chúng quan tâm hơn cả tiền tài mất đi."
"Ví dụ như... chức quan?" Trọng Nghiêu Phàm lắc đầu:
"Tuổi ngươi còn quá nhỏ, không biết có vài người động vào thì sẽ gây nên đại loạn. Không phải ai nhậm chức cũng có thể xử lí công bằng cục diện rối rắm trước mắt."
Ôn Đình Trạm nhíu mày: "Ai nói phải động vào bọn họ?"
"Vậy ý của ngươi là..." Ánh mắt Trọng Nghiêu khác hẳn nhìn Ôn Đình Trạm.
"Phải để cho bọn chúng ở đó, có việc thì bọn chúng chịu trách nhiệm, lúc không có việc gì làm thì để chúng ra sức vì người khác." Ôn Đình Trạm cười híp mắt nói:
"Có chứng cứ trong tay, bệ hạ sẽ niệm tình khổ công to lớn của chúng, không đành lòng giết bọn chúng. Nhưng hồ sơ phạm tội rõ mồn một trước mắt, cũng có thể dựa vào đó quang minh chính đại để đưa người giám sát. Còn về chức quan gì đó, bệ hạ có thể tùy ý ban cho vài chức, phẩm cấp không cao không thấp là được..."
"Hay!" Trọng Nghiêu Phàm không khỏi giơ ngón tay cái lên, sau đó nhìn Ôn Đình Trạm với cặp mắt khác xưa: "Bụng đói kêu vang ngồi trước một bàn lớn cao lương mĩ vị nhưng chỉ có thể nhìn người khác ăn thay bọn chúng mà chúng cũng không thể có một câu oán hận, còn phải cảm kích ân tình không truy cứu của bệ hạ, chiêu này thật là thâm độc."
"Đa tạ Hầu gia khen ngợi." Ôn Đình Trạm cười cẩn trọng.
Ánh mắt Trọng Nghiêu Phàm đầy thâm ý nhìn Ôn Đình Trạm: "Ta thật muốn phá cái đầu như quả dưa nhỏ này của người ra để nhìn thử bên trong có gì khác với bọn ta! Thảo nào đế sư bị ngươi cự tuyệt mà còn cố thu nhận ngươi."
"Ngươi thử nhìn đi." Ánh mắt Dạ Dao Quang âm trầm nhìn Trọng Nghiêu Phàm.
Trọng Nghiêu Phàm đặt nắm tay lên môi ho nhẹ hai tiếng: "Đùa thôi, đùa thôi. Lòng ta còn tràn đầy mong chờ Ôn công tử trở thành quan đồng liêu với ta. Ta đã có thể tưởng tượng đợi khi ngươi vào triều sẽ có biết bao người sống không bằng chết."
"Chắc chắn sẽ không làm Hầu gia thất vọng." Ôn Đình Trạm cười rất ôn hòa: "Chỉ mong Hầu gia không nằm trong số đó."
"Mỏi mắt chờ mong." Trọng Nghiêu Phàm nhướng nhướng mày, sau đó nhìn Dạ Dao Quang: "Ta đã thu mua lương thực xong, tháng sau sẽ lần lượt chở tới đây. Cô chọn một chỗ cất giữ tốt là được."
"Ta biết rồi." Dạ Dao Quang gật đầu.
"Ơ, sao ta lại cảm thấy căn nhà này của ngươi rất thoải mái nhỉ?" Ngồi một lúc lâu, Trọng Nghiêu Phàm cảm thấy ngồi ở chỗ này rất thoải mái, nhưng cụ thể thoải mái ở nơi nào thì hắn lại không nói ra được. Hắn muốn nói ghế ngồi trong nhà, nhưng nó lại kém xa phủ đệ của hắn.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhìn nhau cười, cũng không giải thích cho Trọng Nghiêu Phàm. Nếu cho hắn biết, không chừng hắn sẽ quấn lấy Dạ Dao Quang, đòi cô đến phủ đệ bày trận pháp cho hắn. Vì vậy nên Ôn Đình Trạm nói: "Hầu gia đi đường xá xa xôi chắc đã thấm mệt. Ta đã sai người chuẩn bị xong nước ấm, hay là nghỉ tạm trước đã nhé?"
Trọng Nghiêu Phàm chỉ thuận thế đứng lên: "Cũng tốt, quả thật có chút mệt mỏi."
"Chính vì ta không vào triều đình nên mới là người ngoài cuộc sáng suốt." Ôn Đình Trạm giải thích: "Bất luận là đế sư, mưu sĩ bên cạnh đế sư hay Vĩnh Phúc Hầu, bọn họ đều dây dưa cùng triều đình quá nhiều, thân ở trong đó nhưng lòng không muốn. Bản thân bọn họ cũng không muốn bị đối xử như thế, đương nhiên sẽ không nghĩ đến biện pháp trực tiếp đánh trả đơn giản như vậy. Bọn họ nghĩ tới đầu tiên là đại cục không thể tác động, nhưng lại quên mất có thể lấy tĩnh chế động, lấy lui làm tiến." Sau khi Trọng Nghiêu Phàm rời khỏi, Dạ Dao Quang để một tay lên vai Ôn Đình Trạm, cười híp mắt nhìn cậu: "Chàng đúng thật ngày càng đa mưu túc trí, người không biết còn tưởng rằng chàng đã trà trộn vào triều đình nhiều năm rồi!"
Dạ Dao Quang nhìn đôi mắt đen láy thâm thúy ấy. Mỗi lần cậu ung dung ứng đối với bất kì trắc trở gì, bên trong cũng đều tỏa ra một tia sáng lóng lánh như vậy, đẹp đến mức có thể hút hồn người vào trong. Cả dáng vẻ bình thản phân tích của cậu cũng khiến người ta say mê không ngớt. Dạ Dao Quang trực tiếp vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cậu: "Trạm ca nhà chúng ta ơi, sao chàng lại đáng yêu như vậy chứ!"
Lúc đầu cậu cảm thấy kinh ngạc, rụt rè với Dạ Dao Quang nhưng càng về sau càng bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, đến bây giờ Ôn Đình Trạm đã coi hành động này thành một sự hưởng thụ. Nếu là người quan tâm nhất làm thì không thể ghét bỏ, không thể cự tuyệt mà phải tươi cười nhận lấy. Vì vậy nên Ôn Đình Trạm bị cô bóp khuôn mặt mà còn cười với cô.
Dạ Dao Quang ngượng ngùng thu tay về, sau đó rũ tay áo xuống che khuất cánh tay, khẽ than: "Không phải lúc đầu chàng nói chuyện Cừu Vạn Hách sao? Không phải lúc nãy Trọng Nghiêu Phàm nhắc đến chuyện Tề Châu tri phủ ngã xuống sao?"
"Vì tri phủ Tề Châu bỏ bê nhiệm vụ, cấu kết hãm hại trọng thần triều đình nên lập tức bị hành quyết xử trảm. Trước khi chúng ta quay về đã kết án tử hình, gia sản kẻ thù bị xung công. Nàng nghỉ ngơi nhiều ngày, ta cũng phái người đi nghe ngóng tung tích của Cừu Vạn Hách và muội muội hắn, đến cả nhà tổ của họ cũng bị niêm phong." Nhớ tới Cừu Vạn Hách đã cùng tâm sự, trong lòng có hoài bão lớn, một lòng hướng tới quan trường, trong sạch liêm khiết, trong lòng Ôn Đình Trạm cũng có chút phiền muộn. Biến cố lần này đã mất đi một tri phủ cao thượng trong sạch, một trái tim niên thiếu tràn đầy chí khí.
"Chàng yên tâm, sau này chàng sẽ gặp lại hắn." Dạ Dao Quang nói. Chỉ cần phần mộ tổ tiên nhà Cừu Vạn Hách bất động, muội muội xinh đẹp kia của hắn ít nhất sẽ đạt tới vị trí tứ phi.
"Cảnh còn người mất." Ôn Đình Trạm mím môi.
Đang lúc Dạ Dao Quang không biết mở miệng thế nào thì Vương Đông vội vã chạy vào: "Công tử, cô nương, huyện thái gia tới."
"Huyện thái gia?" Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm buồn bực nhìn nhau. Với tính cách của Mạnh Lăng, tới nhanh như vậy chắc không phải vì Trọng Nghiêu Phàm.
"Mau mời đến chính đường." Ôn Đình Trạm đứng lên, cũng đi về phía chính đường.
Huyện thái gia Mạnh Lăng là người nhà họ Mạnh, xuất thân từ tiến sĩ nhị bảng. Hiện tại hắn cũng vừa đến tuổi ba mươi, đang độ chín muồi, cư xử độ lượng. Tuy tướng mạo bình thường nhưng là nam tử có khí chất nho nhã.
"Bái kiến đại nhân." Ôn Đình Trạm thấy Mạnh Lăng liền hành lễ.
Cậu mới hành lễ được một nửa đã bị Mạnh Lăng đưa tay đỡ lấy: "Nếu Doãn Hòa và tứ đệ đã là huynh đệ thì đừng coi như người xa lạ, hãy gọi ta một tiếng Mạnh tam ca đi! Vả lại lần này ta đến là có chuyện muốn nhờ vả."
Cũng là tiến sĩ nhị bảng nhưng Mạnh Bác không làm quan. Nói tới địa vị ở Mạnh gia thì Mạnh Lăng cưỡi ngựa cũng không sánh nổi Mạnh Bác. Đến cả Mạnh Bác đều ở cùng huynh đệ Ôn Đình Trạm, hắn dĩ nhiên không dám ra oai ở nơi này.
"Mạnh tam ca xin hãy nói." Ôn Đình Trạm lắng nghe.
Mạnh Lăng gật đầu với Ôn Đình Trạm, sau đó nhìn Dạ Dao Quang: "Dạ cô nương, ta tới là muốn xin Dạ cô nương bói một quẻ giúp ta, tìm một người mất tích nhiều năm."