[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ
Chương 227 : Kinh Hoa tiên tử
Ngày đăng: 19:45 27/08/19
“Hơi thở thật tươi đẹp...”
Nơi đây tràn ngập tiếng thở khát vọng của quỷ quyệt từ chuông lắc mà ra. Vốn chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, để tránh kéo dài thời gian chuông lắc kéo đến nhiều người hơn. Nơi rỗng của chuông lắc chiếu hai tia lục quang giống như ánh mắt của những con sói đói đang nhìn chằm chằm trong bóng tối, thế nhưng còn khiến người ta sợ hãi hơn cả sói đói, đôi mắt màu xanh kia tham lam nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang. Hai làn khói xanh mờ nhạt bay ra tựa hồ muốn bay về phía Dạ Dao Quang, sau đó tia lục quang đó càng thêm sáng rực:
“Ha... thế gian này vẫn còn người tu luyện ngũ hành sao, bổn vương đang thiếu một người!”
Người tu luyện ngũ hành dùng khí ngũ hành gột rửa cốt nhục tâm mạch, một khi bắt đầu Trúc Cơ kỳ có nghĩa là cơ thể đã sạch sẽ không có bất kỳ tạp chất nào, giống như một linh thể. Những người tu luyện như vậy bất luận là quỷ tu hay ma tu đều là thứ bổ dưỡng tốt, cho dù là người tu luyện chính đạo bầu bạn với song tu cũng sẽ nâng cao tu vi. Nhưng người tu luyện ngũ hành dù trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã có một, bởi vì vừa sinh ra liền có đủ linh căn ngũ hành, đó là trong trăm vạn chưa chắc có một.
Đương nhiên Dạ Dao Quang cũng không phải có đủ linh căn ngũ hành, mà là có duyên đạt được phương pháp tu luyện của đời trước, phương pháp này không cần có linh căn ngũ hành. Dạ Dao Quang dự tính chỉ cần người tu luyện có khả năng đều có thể trở thành người tu luyện ngũ hành.
Bỗng nhiên chuông lắc chiếu ra hai tia lục quang, tia lục quang đó như hai cánh tay bằng con lục xà lớn, vây quét hai bên Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhún người lên, chúng cũng chớp mắt vắt lấy trườn lên, tốc độ còn nhanh hơn Dạ Dao Quang.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang bỗng nhiên lộn sang trái, Thiên Lân trong tay hiện ra tia sáng lạnh, nháy mắt chặt đứt “lục xà” bên trái, liền xông ra ngoài. Nhưng cô mới vừa bay mấy lần ở không trung, mắt cá nhân bỗng mát lạnh, cúi đầu liền thấy chất khí xanh thẳm đang kéo cổ chân cô, nhanh nhẹn trườn về phía trước như những con rắn.
Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lẽo, cơ thể không suy nghĩ cuộn ba trăm sáu mươi độ, hai tay mở ra chặt đứt sự trói buộc ở chân. Cô còn chưa kịp chuyển động lại có một luồng âm khí trói chặt toàn bộ cơ thể cô giống như con mãng xà lớn đang từng chút một thắt chặt, lập tức khiến cô không thể hít thở. Cổ tay lật lại, Thiên Lân trong lòng bàn tay cô chuyển động thành vài hình đao, chợt lóe lên chặt đứt tất cả thứ đang trói buộc cô.
Đã đấu hai hiệp, phản ứng Dạ Dao Quang càng thêm nhanh. Khi khí âm quỷ vẫn chưa quấn lên, hai cánh tay cô dang ra, khí ngũ hành vô hình nhẹ như đám sương quanh quẩn quanh thân cô lại một lần nữa chặn khí âm quỷ bên ngoài.
Dạ Dao Quang cố gắng chống đỡ sự ép sát của khí âm quỷ, mà khí âm quỷ càng ngày càng nặng. Hai sức mạnh cứ như vậy đấu nhau, hai bên đều không còn dư lực muốn đánh bại đối phương.
“Người tu luyện ngũ hành quả nhiên khác bình thường, Trúc Cơ kỳ cũng có thể chống đỡ Quỷ vương lâu như vậy, bổn vương thực sự càng ngày càng mong chờ mùi vị của ngươi!”
Giọng nói ngang ngược của Quỷ vương vẫn chưa hạ xuống nhưng tia sáng trong chuông lắc lơ lửng giữa không trung nháy mắt phóng to, một chùm sáng từ khe hở của chuông lắc chiếu ra, nhìn xa xa giống như một viên đá lục bảo xinh đẹp đang lơ lửng giữa không trung. Tia sáng kia lại gợi lên hàng trăm con quỷ kêu khóc, ngay cả người thường như Ôn Đình Trạm cũng nghe thấy.
Vô số oán quỷ từ trong khe hở của chuông lắc bay ra, từng luồng quỷ khí như vậy bay đến vây quanh Dạ Dao Quang như bức tường, nháy mắt bọc Dạ Dao Quang giống như con nhộng. Cùng với những thứ chui ra trong âm quỷ, Dạ Dao Quang cảm thấy càng lúc càng hao sức.
Lúc này, Vân Phi Ly đã là Nguyên Anh kỳ dùng hồ lô ngọc của hắn hút bức tường quỷ tạo ra một cái lỗ, Ôn Đình Trạm không chút do dự nhún người một cái từ trong động bay vọt ra. Vừa bay ra thế giới nháy mắt đều biến đổi, vốn dĩ cậu không nhìn thấy bức tường quỷ, trước đây có thể nhìn thấy ma quỷ là vì Dạ Dao Quang làm phép để hiện hình. Nhưng cậu lại cảm thấy luồng khí không giống nhau, khi xuyên qua bức tường quỷ này cậu dường như mở ra thiên nhãn, nhìn thấy vô số quỷ hồn đang bay nhảy, trường hợp như vậy đối với người thường mà nói đã không thể dùng từ chấn động để hình dung, sợ rằng cũng gần như Tu La địa ngục.
Thế nhưng Ôn Đình Trạm không có tâm tư bận tâm những thứ này, bởi vì cậu thấy rõ ràng hoàn cảnh khó khăn của Dạ Dao Quang bị vây ở trong chuông lắc. Pháp lực Quỷ vương rốt cuộc cao thế nào, có thể xuất ra hai phần mười đã là cực hạn, chuyên tâm đối phó với Dạ Dao Quang, hoàn toàn không chú ý tới phía sau cho nên Ôn Đình Trạm cắt tay, lấy máu tươi bỏ vào trong ngọc bội của Dạ Dao Quang rồi ném ngọc bội về phía Dạ Dao Quang. Cậu hoàn toàn không phát hiện, đợi đến khi cậu phát hiện ra đã muộn một bước.
Ngọc bội né tránh Quỷ vương đập vào chuông lắc, chuông lắc là sắt rèn ngàn năm, cứng rắn không gì so sánh được, ngọc bội nháy mắt vỡ tan, máu phía trên chảy xuống khe hở của chuông lắc.
Những tiếng hét đau đớn vang lên, Dạ Dao Quang suýt nữa bị quỷ khí cuốn chết bỗng nhiên được buông lỏng, quỷ hồn vây quanh cô cũng bị cháy đau đớn gào khóc thảm thiết. Da Dao Quang ổn định tinh thần, thúc giục Tử Linh châu, Tử Linh châu xoay tròn với tốc độ nhanh chóng, ánh lửa đẹp đẽ đầy sợ hãi, điên cuồng thiêu đốt trong cơn gió lạnh. Những quỷ hồn kia dường thư biến thành dầu khiến Tử Linh châu phun ra lửa càng lúc càng dữ dội, chỉ nháy mắt liền thiêu đốt tất cả tan thành mây khói.
Lửa vẫn cháy nguyên không thể ngăn chặn, mặt sông này đều bị thiêu đốt thành màu đỏ tươi. Cảnh này vừa hay bị một vài ngư dân đêm vô tình chứng kiến.
Bọn họ trợn to hai mắt đứng xa xa nhìn mặt sông trong không trung không ngừng có ngọn lửa màu đỏ tươi cao ngút trời khiến màu trời sáng rực, mà ở trong ngọn lửa nóng rực kia có một hình bóng mảnh khảnh yểu điệu, nét mặt cô vô cùng nhợt nhạt tựa như ngọn lửa đang nhảy múa.
Cảnh này khắc sâu trong lòng của các ngư dân, từ đó về sau con sông phía bắc không xuất hiện thứ gì không sạch sẽ nữa, ngư dân phía bắc sông cũng ngày càng béo khỏe. Sau này một vài ngư dân khi rảnh rỗi sẽ nói về những thứ nghe thấy nhìn thấy ngày hôm nay, mới biết không phải chỉ là ảo giác của bản thân. Họ lập tức cho rằng thần nữ tạo phúc cho bọn họ, liền nhao nhao kiếm tiền xây thần miếu, cũng lấy tên cho thần nữ - Kinh Hoa tiên tử.
Cái tên này là do mấy người mời một người đọc sách và kể lại những thứ nhìn thấy ngày hôm đó cho người đó, người đọc sách kia dựa vào những thứ ngư dân miêu tả kể lại chỉ nghĩ đến bốn chữ: Kinh diễm vạn hoa.
Hương hỏa thần miếu này giúp nâng cao tu luyện cho Dạ Dao Quang, bây giờ Dạ Dao Quang không sao đoán được sự vĩ đại này, đương nhiên những thứ này là chuyện của sau này.
Lúc này Dạ Dao Quang nhanh chóng thu Tử Linh châu vào trong lòng, cô xuyên qua ngọn lửa tầng tầng lớp lớp, ống tay áo nhanh chóng bay ra một tờ giấy vàng bay về phía chuông lắc, cắn nát một ngón tay kia, ngưng tụ toàn bộ thần trí để nhanh chóng vẽ một lá bùa Ngũ Dương trấn quỷ!