[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ
Chương 237 : Nơi Vong Quốc Diệt Gia
Ngày đăng: 19:45 27/08/19
Có lẽ là do sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh như băng của Dạ Dao Quang khiến lão già lừa đảo sợ hãi, hắn hoảng loạn chạy đến gần: “Dạ cô nương tha mạng, chuyện này không liên quan đến tôi…”
Lão già lừa đảo còn chưa dứt lời, Dạ Dao Quang đã gõ một cái, khí ngũ hành vô hình từ lòng bàn tay cô tản ra lơ lửng trên đầu tên lừa đảo, ngưng tụ thành một sợi nhỏ như sợi tóc xuyên thẳng vào tai lão già lừa đảo. Cả người lão già lừa đảo kia cứng đờ, nháy mắt đã ngã xuống.
"Dao Dao." Ôn Đình Trạm vội vã ngồi xổm người xuống, đặt tay lên cổ lão già lừa đảo thăm dò, phát hiện ông ta không chết mới thở phào một hơi.
“Trạm ca, ông ta phá hư phong thủy của cha mẹ chàng, chàng vẫn còn sợ muội giết hắn?” Dạ Dao Quang hỏi.
"Ừ, ta sợ." Ôn Đình Trạm đứng lên, ánh mắt cậu thản nhiên nhìn Dạ Dao Quang:
"Dao Dao, trên đời này hầu hết đều là những người có thể vì tiền mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Ông ta tuy bị ép quấy rối phần mộ cha mẹ, trong lòng ta đương nhiên rất hận nhưng ông ta cũng không phải chủ mưu. Cả nàng và ta đều không muốn dính nhiều đến việc giết chóc, nhìn vào việc cha mẹ vẫn chưa bị tổn thương mà tha cho hắn một mạng, người chúng ta thật sự cần ra tay là Hàn gia.”
Bọn họ đều không phải là thiện nam tín nữ, thế nhưng oan có đầu nợ có chủ, người này không đáng để bọn họ dính vào sát phạt.
Mặt mày Dạ Dao Quang lập tức dịu dàng lại, thực ra là cô cố ý, ngay từ đầu cô đã không có ý định giết lão già này, chỉ hy vọng thông qua chuyện này làm mềm đi trái tim Ôn Đình Trạm. Tuy đến bây giờ Ôn Đình Trạm vẫn chưa bộc lộ sự hung ác trước mặt cô nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự thô bạo bên trong Ôn Đình Trạm, hy vọng có thể trong lúc cậu không nhận ra mà từ từ ảnh hưởng đến cậu.
"Yên tâm đi, ông ta không sao, muội chỉ làm đầu ông ta bị thương thôi. Tuy sẽ không khiến ông ta trở nên ngu xuẩn nhưng cũng không suy nghĩ được gì nữa, một khi động não suy nghĩ là sẽ rất đau.” Nói đến đây, Dạ Dao Quang đảo tay một cái, khí ngũ hành đã cuốn hết tiền bạc trên người tên lừa đảo vào tay.
Cầm tiền của lão già lừa đảo, Dạ Dao Quang đến quán ăn quen đưa tất cả tiền cho chủ quán để ông ta đưa cháo và màn thầu đến xóm nghèo, coi như để chuộc lỗi cho hành vi phạm tội của lão già lừa đảo. Đối phương rất đáng tin, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không cần phải sai người đi theo trông chừng. Cô lấy một tấm bùa từ nhà Chu gia, sau khi kiểm tra thấy không xảy ra chuyện gì bèn cùng Ôn Đình Trạm đến phần mộ tổ tiên của Hàn gia.
“Dao Dao, nàng định chuyển phần mộ tổ tiên nhà Hàn gia?” Ôn Đình Trạm đang theo Dạ Dao Quang leo núi hỏi.
“Muội xưa nay thích lấy độc trị độc.” Dạ Dao Quang cười nhạt.
“Nhưng phần mộ tổ tiên ảnh hưởng đến mấy đời…”
"Muội biết, Hàn gia đương nhiên cũng có người vô tội, nếu đã là Hàn phu nhân và Hàn Tân, muội đương nhiên sẽ trả thù họ.” Dạ Dao Quang cười, giải thích cho Ôn Đình Trạm:
“Muội muốn nhà nào xui xẻo thì sẽ động đến đất nhà đó, trừ nhà lớn ra sẽ không ảnh hưởng đến những người Hàn gia khác. Muội phải khiến hắn không làm quan được nữa, không làm chủ được nữa, bán thân bất toại nằm liệt trên giường như sâu mọt, nhìn sự thịnh vượng của em kế của hắn, dựa vào người khác mà sống!”
Một trận gió lạnh trên núi thổi tới, Ôn Đình Trạm đột nhiên thấy lạnh sống lưng, đây thật sự là muốn khiến cả nhà Hàn Tân sống không bằng chết. Gia đình lớn luôn có vài người em kế nóng ruột, những người này không được kế thừa gia nghiệp, từ trước tới nay đều bị con trai trưởng khinh thường. Nếu nửa đời sau Hàn Tân phải nhìn sắc mặt của những người hắn đã từng khinh thường mà sống, vậy chính là giẫm nát kiêu ngạo của hắn, thật sự là sống không bằng chết.
Thấy phản ứng của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang đột nhiên dừng bước, cười híp mắt nói rằng: “Chàng cảm thấy muội độc ác?”
"Không phải, ta thấy Dao Dao anh minh." Đây là sự thực, Ôn Đình Trạm cũng rất thích, để kẻ địch chết mới là ban ơn. Nếu để hắn mất đi tất cả những gì hắn để ý, mỗi ngày đều phải sống dựa vào người khác, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong mới là sự trả thù vui sướng nhất, cái gọi là đao cùn cắt thịt chính là như thế.
"Chúng ta quay về thôi." Dạ Dao Quang quay người chuẩn bị đi về.
"Hả?" Vẻ mặt Ôn Đình Trạm mờ mịt, vừa mới đến còn chưa làm gì sao đã đi rồi?
“Không động thủ nữa sao?”
“Không động thủ nữa.” Dạ Dao Quang cười, xoay người lại chỉ vào phần mộ tổ tiên nhà Hàn gia:
“Phần mộ tổ tiên nhà Hàn gia đã là nơi vong quốc phá gia rồi.”
Ôn Đình Trạm nhìn theo hướng Dạ Dao Quang chỉ, lập tức kinh hãi. Đầu năm lúc bọn họ tới, nơi đây rõ ràng là một nơi rất tốt, bây giờ lại trở nên hỗn loạn như vậy. Ôn Đình Trạm không biết phải hình dung cụ thể thế nào nhưng nơi như thế này tuyệt đối không phải là một nơi tốt.
“Chắc là nét bút của Phục Xung.” Dạ Dao Quang nhìn ngọn núi phía sau ngôi mộ:
“Ngọn núi này có hình dáng như tấm bình phong,vừa có thung lũng vừa có núi đứng, mộ phần chặn lại, vương hầu quật khởi. Ý nghĩa của bốn câu này là dáng núi như đang dựa vào một tấm bình phong lớn, trong thung lũng lại có thể dựa vào như cung điện, nơi chôn cất được bố trí ở một nơi lưu lại khí thế, con cháu đời sau sẽ có thể phong vương phong hầu. Chàng nghĩ kỹ xem, hồi đầu năm nơi đây có giống vậy không?”
Ôn Đình Trạm suy nghĩ, hồi đầu năm nơi đây vẫn giống với hình dung của Dạ Dao Quang.
Thấy Ôn Đình Trạm gật đầu, Dạ Dao Quang nhếch môi: “Chàng xem bây giờ hình dáng lại giống kinh xà, độ nghiêng gập lại, dáng núi như một con rắn bị đánh động, uốn lượn không theo một hướng nào. Đây chính là nơi vong quốc diệt gia, có thể thay đổi địa thế dáng núi trong một thời gian ngắn như vậy, duy chỉ có người tu luyện Kim Đan kỳ trở lên mới làm được. Mà người có xích mích với Hàn gia, tốn công động vào tổ trạch Hàn gia chỉ có một mình Phục Xung.”
Dạ Dao Quang đại khái có thể hiểu tại sao Hàn gia lại muốn tìm người phá hư phần mộ hai vợ chồng Ôn Trường Tùng. Có lẽ là Ôn Đình Trạm dẫn Phục Xung tới, Phục Xung cho rằng Hàn gia lòng tham không đáy, rõ ràng hắn đã cho bọn họ một mảnh đất vương hầu rồi, vậy mà Hàn gia còn mời Dạ Dao Quang - người đã bắt hắn chịu thiệt đến xem phần mộ tổ tiên, trong cơn nóng giận mới đến động vào phong thủy của Hàn gia. Hàn gia khẳng định sẽ không hoài nghi Phục Xung - người thoắt ẩn thoắt hiện, có địa vị cao cả trong lòng bọn họ, tất nhiên sẽ cho rằng Dạ Dao Quang bị bọn họ vứt bỏ, chọn người khác đến làm phần mộ tổ tiên nên mới động đến phong thủy mộ tổ nhà bọn họ.
Như vậy xem ra vẫn cần tạo chút quan hệ với hai người bọn họ, dù sao thì Phục Xung cũng là người Ôn Đình Trạm dẫn về. Nếu khi người Hàn gia biết phong thủy mộ tổ bị phá hoại mà không cho là Dạ Dao Quang làm, lại tìm tới cửa, biết được nhân quả này, Dạ Dao Quang còn muốn giúp đỡ. Nhưng bây giờ người Hàn gia lại tìm một tên gà mờ đến động vào phần mộ của nhà họ, vậy thì hòa nhau, cô cũng không định chen chân vào chuyện nhà Hàn gia nữa.
“Một nơi tuyệt địa như vậy, Hàn gia có lẽ sẽ lụn bại thôi.” Dạ Dao Quang lắc đầu.
Như trong dự liệu của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đi một chuyến đến Hàn phủ, quả nhiên đã bị niêm phong. Cô lập tức sai người đi tìm Mạnh Lăng, nhà bị quan phủ niêm phong phải mua lại từ quan phủ, Dạ Dao Quang định mua lại ngôi nhà này.