[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ
Chương 253 : Mãi mãi làm vợ kế
Ngày đăng: 19:45 27/08/19
Khi Chử đế sư nhận được tin của Ôn Đình Trạm ở Đế đô, trong lòng ông tràn đầy phấn khởi vì ông tưởng rằng Ôn Đình Trạm lại mang đến ngạc nhiên cho ông, nhưng khi Chử đế sư mở ra cuộn giấy thì ông không khỏi tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Điều này khiến cho thuộc hạ của Chử đế sư đang tụ hợp ở nơi này không khỏi sợ ngây người. Đế sư đã trải qua ba triều, xây dựng ảnh hưởng đã lâu, cũng rất lâu rồi chưa có ai có thể kích động đến tâm tình của ông, ngay cả cáo già Trung thư lệnh luôn đối đầu gay gắt cũng không thể khiến cho đế sư hiện lên vẻ mặt vui giận ra ngoài như vậy, vì vậy mọi người ở đây ai cũng vô cùng hiếu kỳ là người phương nào đã truyền tin đến và mang đến tin tức gì.
Chử đế sư cũng không khiến cho những người ở đây thất vọng: “Nếu mọi người đều ở đây, vậy lão phu liền nói về chuyện nhận chức Lại bộ Thượng thư lần này.”
Mọi người không khỏi hai mắt nhìn nhau, không phải vừa rồi đã nói là tùy ý để Liễu Thị lang thăng chức và bọn họ cũng không nhúng tay vào chuyện này sao? Bây giờ chuyện này cũng nhanh có kết quả rồi, lúc này đế sư mới nhắc tới, điều này không phải nói rõ là muốn chặn ngang một chân sao? Nhưng bọn họ không có người ở trong Lại bộ, người của bọn họ cũng không thể duỗi tay dài đến như vậy, hơn nữa thánh thượng vẫn ngồi ở chỗ cao nhất nhìn xuống đây này.
Chuyện ở Tề Châu bọn họ đã khiến cho Trung thư lệnh bị thương nguyên khí, bọn họ lại đang nắm lấy sơ hở của đối phương trên tay nên bọn hắn chỉ có thể nén giận. Nhưng ai cũng biết bệ hạ muốn Trung thư lệnh và đế sư kiềm chế lẫn nhau, bọn họ cũng là người thông minh cho nên khi thấy mọi chuyện đã chuyển biến tốt liền thu lại, lúc này đế sư lại dâng lên mỏ vàng, bây giờ chính là lúc danh tiếng lan rộng. Nếu như lúc này ông lại nhúng tay vào chuyện Lại bộ Thượng thư, không chỉ là bệ hạ, mà ngay cả bọn họ là những người tùy tùng cũng sẽ hoài nghi có phải đế sư có ý đồ hay không?
Chống lại tất cả mọi ánh mắt mờ mịt che giấu sự hoài nghi của mọi người, Chử đế sư càng giận không có chỗ phát tiết: "Lão phu không có hứng thú với Lại bộ, ai cũng được nhưng không thể là Liễu Cư Mân."
Vì sao lại như vậy? Liễu Cư Mân đắc tội với đế sư từ lúc nào thế? Bàn về tư cách đã trải qua hơn ba mươi năm ở Lại bộ, hơn mười năm làm Thị lang, không thể nghi ngờ Liễu Cư Mân chính là người sẽ được chọn. Bàn về tín nhiệm, mặc dù vị lão gia đã lui khỏi vị trí của Liễu gia kia và Chử đế sư cùng là đồng môn nhưng ông ta đã không còn quản chuyện nữa, Liễu Cư Mân lại là thuộc hạ vững chắc của Trung thư lệnh.
Hơn nữa lần tranh chức Lại bộ Thượng thư lúc trước, Trung thư lệnh bất công đưa con rể của mình lên mà bỏ qua người có tư cách cao hơn là Liễu Cư Mân, chắc chắn trong lòng của ông ta sẽ cảm thấy áy này. Lúc đó Liễu Cư Mân cũng đã sắp năm mươi tuổi, con rể của Trung thư lệnh có thể so sánh lúc Liễu Cư Mân còn trẻ, tất cả mọi người cho rằng con đường làm quan của Liễu Cư Mân ngừng lại ở đây nên có không ít người lén lút trêu đùa: Ba lần làm vợ kế cũng không thể được nâng đỡ. Thật vất vả cho con rể của Trung thư lệnh mới đi đến đây, nhưng lúc này chuyện của Tề Châu lại bị điều tra ra, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ bị cách chức, quanh co một vòng thì Liễu Cư Mân sắp hết khổ rồi. Nhưng sự tình lại bị thay đổi, Chử đế sư không phải vì chức Lại bộ này mà ra tay, đơn thuần chỉ vì đối phó cá nhân mà không muốn để cho Liễu Cư Mân nhận chức, tất cả mọi người không khỏi tỏ vẻ đồng tình với Liễu Cư Mân. Lúc này đây nếu như Liễu Cư Mân được nâng đỡ nhưng lại không thành, đó chính là bốn lần làm vợ kế, thật không biết Liễu Cư Mân đã đắc tội với vị đại thần nào mà số của ông ta lại nấm mốc đến như vậy.
"Đế sư, Mộc học sĩ có tiết lộ với hạ quan, hình như thánh thượng có ý để cho Liễu Cư Mân thăng chức." Một vị đại nhân khoảng chừng năm mươi tuổi đứng dậy nói.
"Đã hạ chỉ rồi sao?" Đôi lông mày xám trắng của Chử đế sư nhướng lên.
“Không có hạ chỉ, chính là viết xuống thánh chỉ rồi à? Danh làm vợ kế này lão phu đã khẳng định sẽ dành cho Liễu Cư Mân thì ta sẽ làm cho đến cùng!”
Giọng điệu của ông không hề thay đổi khiến cho tất cả mọi người đều chấn động, trong lòng đều ngứa ngáy. Liễu Cư Mân rốt cuộc đã đắc tội với đế sư như thế nào, lại khiến cho đế sư hận đến nghiến răng như vậy. Nhưng hiện tại trong lòng của bọn họ lại có chút khổ, chuyện này ván đã đóng thuyền, nếu như sớm đem chuyện này vào danh sách quan trọng trước một hoặc hai tháng thì cũng không phải là rất khó. Dù sao vẫn nên để cho người của Trung thư lệnh nhận chức, như thế sẽ không khiến cho bệ hạ hoài nghi nhưng đột nhiên bây giờ làm hành động lớn như vậy, thật không phải là khó bình thường, không chừng bọn họ vừa mới dập tắt lửa với Trung thư lệnh, lập tức lại phải đại chiến.
Nhìn thấy dáng vẻ mày chau mặt ủ của mọi người, Chử đế sư lại tức giận không có chỗ phát tiết. Ông ném xuống phong thư được truyền đến từ Ôn Đình Trạm cùng với một quyển sách nhỏ: "Xem thật kỹ một chút, sống đến từng tuổi này rồi, mọi người cộng lại đều đến mấy trăm tuổi nhưng còn không sánh được một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi."
Quyển sách của Ôn Đình Trạm đưa tới được mọi người ở đây thay phiên lật ra xem, ngắn ngủn mấy trăm chữ ghi lại một ít chuyện hằng ngày của Liễu gia, không có nói người nhà họ Liễu không đúng, cũng không phải là chứng cứ phạm tội nhưng là trước sau hai tháng người nhà họ Liễu hoàn toàn trái ngược. Nếu quyển sách này truyền đến trong tay của thánh thượng, chuyện gì cũng không cần làm thì cũng có tám đến chín phần mười chuyện Thị lang Liễu Cư Mân được nâng đỡ là không thành.
Hai tháng này là một con số nhạy cảm, tin tức Liễu Cư Mân muốn trở thành Thượng thư vừa mới truyền ra, nhưng ông ta vẫn chưa trở thành Thượng thư đâu, người nhà họ Liễu đã vội vã cậy quyền đi ức hiếp. Đây là cho rằng ngoại trừ Liễu Cư Mân ra thì bệ hạ không thể chọn được những người khác hả? Còn chưa được gọi là Thượng thư mà đã bắt đầu kiêu ngạo, chẳng phải đã đánh vào mặt của bệ hạ rồi sao? Những quan viên địa phương cũng đã bắt đầu đi nịnh nọt rồi, nịnh nọt thì nịnh nọt đi! Nước quá trong thì không có cá (*), tưởng rằng hoàng đế không hiểu sao? Mở một con nhắm một con mắt cho qua, nhưng hết lần này tới lần khác Liễu Cư Mân tỏ ra vẻ cung kính cẩn thận ở trước mắt của hoàng đế, một dáng vẻ không kiêu ngạo, không nóng vội và là một người cao thượng, ngoảnh đầu lại liền để cho đệ đệ của mình làm bậy, đây không phải là khi quân rồi sao?
Chỉ cần tất cả đều là thật thì đã có nguyên nhân gây ra, những yếu tố chính trị còn lại bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng trợ giúp là được.
"Được rồi, trong lòng đã có tính toán thì nhanh trở về làm chuyện cần làm đi, đừng để lão phu xử lý ở đây." Chử đế sư không kiên nhẫn phất tay.
Tất nhiên mọi người liền dồn dập cáo từ, nhưng không ngờ Chử đế sư lại nói:
"Để quyển sách trên tay ở lại cho lão phu, mấy trăm chữ mọi người cũng nhớ không rõ?"
Người cuối cùng cầm lấy quyển sách vội vàng dâng lên hai tay. Hộ bộ Thượng thư Phó lão gia tự mình nhận lấy quyển sách rồi chuyển qua cho Chử đế sư. Ông nhìn thấy Chử đế sư lật ra xem lại một lần, khóe môi nở một nụ cười hiền hòa, Phó lão gia nhịn không được liền hỏi: "Có phải Liễu gia có thù oán với Ôn tiểu công tử hay không?"
Nếu không sao cậu lại huy động nhân lực như thế, dùng hứa hẹn khi cậu dâng lên mỏ vàng cho đế sư để thúc ép đế sư giúp cậu làm chuyện này, chỉ sợ không phải là mối thù bình thường.
"Có thù oán hay không thì cũng là chuyện của hắn, ngươi cũng không nên lén lút đi thăm dò hắn. Nếu để hắn biết được, ngươi xem Liễu Cư Mân là một người chính trực như thế, được Liễu lão đầu truyền thụ lại nhưng chẳng phải cũng đã thua trên tay hắn rồi sao?" Phó lão gia là tâm phúc của Chử đế sư, đương nhiên ông nói chuyện rất hiền hòa.
Nhưng một câu nói như vậy lại khiến cho Phó lão gia vô cùng sợ hãi, bởi vì ông ta đã theo Chử đế sư gần ba mươi năm nhưng ông chưa từng thấy qua Chử đế sư tín nhiệm và thiên vị một người như vậy, hơn nữa đối phương chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Không phải ông đố kị, chỉ là bản thân đang ở trong quan trường, địa vị cao như ông cần phải suy tính rất nhiều: "Lão sư, mặc dù lý do của Ôn tiểu công tử rất đầy đủ, chúng ta có thể dễ dàng thuyết phục bệ hạ nhưng Trung thư lệnh chưa chắc đã chịu nhượng bộ."
“Ngươi cho rằng tiểu tử này không nghĩ đến sao? Tự ngươi nhìn xem.” Chử đế sư cầm thư của Ôn Đình Trạm mà chưa có bất kỳ ai xem qua đưa cho Phó lão gia.
***
(*) Nước quá trong thì không có cá: Ý nói rằng nước mà sạch quá thì cá không thể nào sinh tồn được, người mà yêu cầu người khác nghiêm khắc quá thì cũng không ai có thể làm bạn. Cũng như so đo tính toán với khuyết điểm hoặc sai phạm của người khác quá thì cũng không thể nào giữ người tài bên mình được.