[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ
Chương 482 : Nhìn thấu mỗi người
Ngày đăng: 19:48 27/08/19
Lần này không chỉ Lục Vĩnh Điềm, ngay cả Văn Du và Tần Đôn cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh sợ một phen. May quá may quá, trước đây bọn họ không đắc tội với Ôn Đình Trạm, nếu không thật không biết bây giờ trong nhà bọn họ đã gặp phiền toái lớn như thế nào.
“Hình như ta vừa nghe mọi người nhắc đến Liễu lão đầu. Sao thế, Liễu lão đầu lại làm chuyện xấu gì hả?” Lúc này Dạ Dao Quang xách một bình nước đi tới thẳng đến bên Ôn Đình Trạm rót cho cậu một ly. Sau đó cô cũng không bên nặng bên nhẹ, rót cho mỗi người một ly.
“Mọi người nói lâu như vậy nhất định là khát nước rồi, Vệ Truất có đưa cho ta một chút bạc hà, ta cố ý dùng nó để nấu trà, rất tốt cho thân thể.”
Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn vốn dĩ đang rất khát, nhưng khi bưng trên tay ly trà bạc hà xanh biếc ấm áp, tay bọn họ đều không khỏi run rẩy. Không cần phải nói Vệ Truất có lòng tốt đúng lúc hay không, ngay lúc này lại đưa bạc hà đến, nhất định là do Ôn Đình Trạm đã dặn dò, ý muốn trì hoãn thời gian của Dạ Dao Quang để lên lớp bọn họ kỹ càng.
Lại lần nữa nuốt một ngụm nước bọt, Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn như trâu uống nước một ngụm hết sạch, sau đó vô cùng biết điều ngồi một bên. Bọn họ cảm thấy trí thông minh không đủ tốt nhất là nên nói ít đi để tránh vô tình lại đắc tội vị kia, đến lúc đó chịu khổ vẫn là bọn họ.
“Ồ, sao các cậu đều là bộ dạng sống dở chết dở vậy?” Dạ Dao Quang đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, vì vậy hờ hững hỏi.
“Nói một hồi lâu cũng có chút hơi mệt.” Văn Du nhạt nhẽo giải thích một câu.
Dạ Dao Quang cũng không thắc mắc vấn đề này nữa, cô ngồi xuống bên cạnh Ôn Đình Trạm: “Liễu lão đầu lại làm gì vậy?”
“Không có gì, ta đoán mấy ngày nữa ông ta sẽ đến chỗ Đậu Hình đưa tin, muốn mượn tay Đậu Hình đối phó với ta.” Ôn Đình Trạm giải thích qua loa.
“Chàng lại định tính kế ông ta sao?” Phản ứng đầu tiên của Dạ Dao Quang chính là cái này.
“Chàng hãy kiềm chế một chút, đừng khiến ông ta tức chết.”
“Được, ta nhớ kỹ.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Đám người Văn Du yên lặng rời mắt đi. Bọn họ cảm thấy đến khi bọn họ chỉnh Đậu Hình đến chết đi sống lại, Ôn Đình Trạm để cho Liễu lão đầu biết được sự thật, chỉ sợ ông ta sẽ giận đến mức tê liệt nằm trên giường không dậy nổi.
“Quách Viện vẫn tốt chứ?” Thấy Dạ Dao Quang lại muốn mở miệng, Ôn Đình Trạm liền nói.
“Nàng ấy vẫn luôn ở trong Tụ Hồn Đỉnh.” Kể từ sau khi tách khỏi Dư Trường An, Quách Viện cũng không ra khỏi Tụ Hồn Đỉnh. Dạ Dao Quang cũng không miễn cưỡng nàng. Hiếm khi thấy Ôn Đình Trạm nhắc đến Quách Viện, Dạ Dao Quang không khỏi nghĩ đến:
“Chàng định động thủ với Quách gia sao?”
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Ngày kia đi, ngày kia bọn ta đưa nàng đến Quách phủ một chuyến.”
“Tại sao lại là ngày kia?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Bởi vì ngày mai Đậu Hình sẽ đích thân bỏ tù Đậu Anh Hòa.” Ôn Đình Trạm bình tĩnh cười.
Đậu Anh Hòa giờ phút này đã không còn lưu luyến gì với sinh mệnh, hắn biết một kiếp này bất kể như thế nào cũng đều không thể tránh khỏi. Thông minh như hắn tất nhiên sẽ hiểu giờ phút này đi cầu xin Đậu Hinh cũng vô dụng, là người Đậu gia đương nhiên hắn nắm giữ rất nhiều thứ chỉ những người trong Đậu gia mới biết.
“Nhị thúc.” Sắc mặt Đậu Anh Hòa xám lét đến tìm Đậu Hình, đưa mấy quyển sổ sách cùng với mấy phong thư cho ông ta.
Đậu Hinh nhìn những thứ này, ánh mắt tối tăm nặng nề gật đầu: “Ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?”
“Những người khác cháu đã thu xếp ổn thỏa rồi, duy chỉ còn nữ nhi của cháu. Cháu đã truyền tin cho bạn tốt nhiều năm, gả nó đi, mong rằng nhị thúc nể tình cháu trong những năm này đối với Đậu gia không có công lao cũng có khổ lao, ngày sau chiếu cố hai chị em nó.” Đậu Anh Hòa thành khẩn nói.
“Ngươi yên tâm, cho dù hai đứa là nữ nhân đã xuất giá thì cũng là người Đậu gia, bất luận là ta hay Anh Độ sau này đều sẽ chăm sóc cho cả hai.” Đậu Hình đảm bảo.
“Đa tạ nhị thúc.” Đậu Anh Hòa cung kính hành đại lễ với Đậu Hình.
Đậu Hình đỡ hắn dậy, vỗ nhẹ vào vai hắn: “Ngươi không nên oán trách nhị thúc.”
“Cháu không oán, hết thảy những thứ này là do cháu tự mình tạo ra kết cục thảm hại, cháu có ngày hôm nay không thể trách được người ngoài.” Đậu Anh Hòa nói rất chân thành.
“Đi thôi, tối nay vui vẻ đoàn tụ cùng người nhà, đây là việc duy nhất mà nhị thúc có thể làm cho ngươi.” Đậu Hình để Đậu Anh Hòa rời đi.
Đến khi Đậu Anh Hòa khuất bóng, Đậu Anh Độ mới nói: “Cha, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Tuy rằng ngày thường không hợp nhau, nhưng dù sao bọn họ cũng là anh em họ.
“Chuyện cho tới bây giờ, cha cũng không thể cứu vãn.” Làm sao Đậu Hình lại không khổ sở, thường ngày có xích mích nhiều hơn nữa nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà.
“Anh Hòa hắn đã không tra ra, cũng chỉ có buông tha hắn mới có thể khiến hoàng trưởng tôn bỏ qua. Cha không thể không tự mình xử lý hắn, như vậy mới có thể khiến lửa giận của bệ hạ lắng xuống, năm đó là cha ra sức bảo vệ hắn trở thành Tri phủ.”
“Cha, chuyện này cũng không hề đơn giản.” Sắc mặt Đậu Anh Độ không tốt.
“Tuy rằng hung thủ này, việc đại ca chịu tội khó thoát nhưng một chén canh hoa giao thực sự quá kỳ quặc…”
Thấy con trai lén nhìn trộm sắc mặt của mình, Đậu Hình sầm mặt: “Nói!”
“Mấy ngày qua nhi tử đã tra xét rất nhiều lần, tuyệt nhiên không phải người Đậu gia xảy ra sơ suất, cũng không phải mấy vị vương gia khác muốn mượn đao giết người. Vốn dĩ nhi tử suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra, nhưng hôm nay nghe thấy lời nói của trưởng tôn điện hạ, nhi tử cảm thấy chén canh hoa giao kia sợ là do trưởng tôn điện hạ tự mình gây ra, bằng không tại sao lại cứ một mực khăng khăng trong chén canh đó có chân gà.” Đậu Anh Độ nói ra suy đoán của mình.
“Con có thể nghĩ đến điều này khiến cha cảm thấy rất vui vẻ, yên tâm.” Ánh mắt Đậu Hình tán dương nhìn con trai.
“Thật sự là như vậy?” Vốn dĩ Đậu Anh Độ chỉ là suy đoán, nhưng được phụ thân khẳng định, nhất thời hắn tức giận không thôi.
“Trưởng tôn điện hạ vì sao lại làm vậy! Hắn quá tàn nhẫn, ép cha không thể không tự cắt một cánh tay, đại nghĩa diệt thân để chứng minh sự trong sạch!”
“Tính tình này của con cần phải bỏ đi.” Đậu Hình lạnh lùng nói:
“Lập trường bất đồng, chẳng lẽ con còn trông chờ đối phương ra tay nhân từ với con? Chúng ta đang ở trong vòng thị phi thì phải chấp nhận thua cuộc, ván này là do Anh Hòa tự mình để lộ ra nhược điểm, không thể trách được người khác. Đổi lại nếu cha và con nắm được điểm yếu của đối phương, cũng chưa chắc không làm như vậy. Nếu hoàng trưởng tôn đã biết được người chúng ta thần phục là Thất gia, việc hắn đối phó với cha con chúng ta cũng là điều dễ hiểu. Bản lĩnh của chúng ta không bằng người, tất phải tiếp thu giáo huấn. Sống chết đối đầu sao lại không tàn nhẫn? Năm trước là cha hiến kế cho Thất gia ám sát trưởng tôn điện hạ ở phủ Giang Lăng, chỉ sợ hắn đã biết được, lần này có chuẩn bị mà đến. Chính là muốn mượn sự việc của Anh Hòa để cho cha một hồi chuông cảnh báo.”
“Cha, chẳng lẽ chúng ta ta cứ chịu sự thua thiệt này như vậy?” Đậu Anh Độ không tức giận.
“Đó là hoàng trưởng tôn, chúng ta có thể làm được gì?” Đậu Hình hỏi ngược lại.
“Nhi tử…” Đậu Anh Hòa á khẩu không trả lời được.
“Con đường này ngập tràn phú quý, sao lại không có hy sinh? Luyến tiếc sẽ không có tư cách đi đường này. Nếu đã đi thì phải lấy đại cuộc làm trọng. Cứ để hắn đắc ý một thời gian, bệ hạ tuổi tác đã cao, đến khi người không thể che chở cho hắn nữa, chúng ta ghi nhớ mối hận hôm nay, đến lúc đó trả lại hắn gấp đôi!” Ánh mắt Đậu Hình hung ác. Đây cũng là lần đầu tiên ông ta ngã đau như vậy, ông ta nhất định sẽ ghi nhớ.
Chẳng qua Đậu Hình cũng không biết ông ta sẽ không có ngày trả lại đó.