[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 491 : Tiếng rồng ngâm

Ngày đăng: 19:48 27/08/19

Vào ngày cuối tháng tám, cuối cùng bọn họ cũng tới Thanh Hải. Cổ thụ che trời, cỏ thơm cao đến đầu gối, hoa trên núi rực rỡ, chim chóc líu lo, dòng suối róc rách, phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu. Có bầu trời xanh biếc vô ngần, có thảo nguyên xanh vàng rộng lớn, có mặt hồ trong suốt tĩnh lặng, có cả dãy núi dài vạn dặm... "Nơi này thật đẹp." Tần Đôn nhìn phong cảnh trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán. "Nhìn quen đình đài lầu các rồi, dĩ nhiên sẽ hướng về vùng thảo nguyên mênh mông bao la." Dạ Dao Quang cười nói: "Thật ra nơi nào cũng rất đẹp, chỉ do thiếu mất trái tim để cảm nhận cái đẹp thôi." "Tiểu Khu nói rất đúng." Văn Du gật đầu. "Ở đây phức tạp, mọi người cần phải cẩn thận." Ôn Đình Trạm không khỏi căn dặn một câu. Trong lòng mọi người đều hiểu, nơi đây tập trung các dân tộc: Hán, Tây Tạng, Hồi, Mông Cổ, Hắc Tát Khắc. Tuy bây giờ Thổ Phồn đã diệt vong, nơi này cũng đã quy thuận thiên triều nhưng do đặc điểm ban đầu của văn hóa các dân tộc và bất đồng ngôn ngữ, rất dễ dẫn đến hiểu lầm và xung đột. Khá khác biệt với đời sau, bây giờ người dân tộc Tây Tạng cũng rất hiếu khách, nhưng để tránh những xung đột không cần thiết, họ thường sẽ không hoan nghênh người Hán. "Đều do ngôn ngữ gây họa, nếu mọi người hiểu ngôn ngữ của nhau, sao lại có nhiều hiểu lầm như vậy." Dạ Dao Quang không khỏi thở dài nói: "Trên đời này chẳng có ai không muốn bình yêu sống qua ngày cả." Lời của Dạ Dao Quang khiến Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ rơi vào trầm tư. "Không sao cả, dù sao ngày mai chúng ta cũng vào núi Côn Lôn, sau này cũng sống trong rừng sâu, có thể sẽ đụng độ không nhiều. Đêm nay nhân lúc mọi người còn có thể ở trong khách trạm, hưởng thụ cho tốt vào." Dạ Dao Quang cười nói. "Được đuợc, ta thích sống trên núi nhất." Vẻ mặt Càn Dương vô cùng mong đợi. "Ừ, cuối cùng cậu cũng có cảm giác chung một thế giới, bọn ta đều hiểu." Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đi ngay. Buổi tối Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vẫn rất bận rộn vì cô muốn chuẩn bị đồ đạc chu đáo cho chuyến đi kế tiếp, đa số đã được cô chuẩn bị xong, chỉ còn kiểm tra và bổ sung thôi. Tiện thể cô dẫn Ôn Đình Tram đi dò la duyên sinh quan. Cô muốn dắt theo Ôn Đình Trạm là vì từ khi họ dự định đến Thanh Hải, Ôn Đình Trạm đã bắt đầu học tiếng Tây Tạng. Dù mới học nửa năm, không thể nói là thông thạo nhưng giao tiếp hằng ngày thì tuyệt đối không vấn đề, chỉ hỏi thẳng vị trí của duyên sinh quan. Hơn nữa hai người còn nghe được từ miệng một người Tây Tạng rằng duyên sinh quan còn cách chỗ họ hơn nghìn dặm khiến cô có chút suy tư. Sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trở về, chỉ thấy sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ và Văn Du có chút không tốt, liền hỏi: "Sao vậy, đây là?" "Vừa rồi dạo quanh phường thị một vòng, thấy người Tây Tạng và người Hán đi bán cùng một loại da lông, bọn họ đều ép giá người Tây Tạng." Tần Đôn nói sơ mọi chuyện qua một lần. "Rất nhiều thứ mang đi bán cũng có hai giá." "Đây cũng là bề chìm, bây giờ chúng ta biết là được, sau này có năng lực thì nói tiếp." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói: "Dùng bữa đi!" Bữa cơm này ăn vô cùng yên lặng, đây là lần đầu tiên đám người Tiêu Sĩ Duệ trải qua trường hợp như vậy. Ôn Đình Trạm cũng tạm, thật ra kỳ thị dân tộc và kỳ thị giàu nghèo không có gì khác biệt, những việc này cậu đã sớm nhìn ra. Sau khi ăn xong, ai cũng không nói gì. Dạ Dao Quang dùng ánh mắt ý hỏi cậu có muốn khuyên bảo họ một lần hay không. Ôn Đình Trạm lắc đầu. Đạo lý thâm sâu cậu tình nguyện chỉ điểm nhưng những vấn đề dễ hiểu này phải để họ tự mình suy nghĩ cẩn thận. Nếu Ôn Đình Trạm có thái độ này, Dạ Dao Quang cũng không quan tâm. Cô thoải mái đi tắm, vào rừng sâu muốn tắm cũng không tiện, sau đó duyên dáng nằm lên giường. Giữa lúc hơi buồn ngủ, cô mơ hồ nghe được tiếng rồng ngâm. "Tiếng rồng ngâm!" Nhảy xuống giường, Dạ Dao Quang nhanh chóng mặc lại quần áo, phóng ra ngoài như mũi tên. Càn Dương gần như cũng mở cửa trong lúc đó. "Sư phụ, là tiếng rồng ngâm." Càn Dương nói. "Ừ, chúng ta đi xem thử." Dạ Dao Quang gật đầu. Thấy cửa phòng của Ôn Đình Trạm bị kéo ra, cô nói với Ôn Đình Trạm: "Muội và tiểu Dương ra ngoài một chuyến. Chàng ở lại đây, chỗ này không an toàn, cạnh Sĩ Duệ không thể không có ai." "Ừ." Ôn Đình Trạm dĩ nhiên không nghe được tiếng rồng ngâm, tuy nghe thấy lời của Càn Dương nhưng không hỏi nhiều. Cậu nhìn bóng dáng của Dạ Dao Quang và Càn Dương nhanh chóng biết mất, sau đó trực tiếp vào phòng với Tiêu Sĩ Duệ. Dạ Dao Quang và Càn Dương nhanh chóng chạy vội tới hướng phát ra tiếng rồng ngâm, càng đến gần cô lại càng phát hiện âm thanh này vô cùng đau đớn, dường như là cự long bị trọng thương. Nhưng rồng là thần vật, nếu thật sự có rồng, thì đó là thần. Không có bất kỳ lực chấn động nào, cũng không có linh khí lơ lửng, sao có thể có thần tiên đánh nhau. Thần tiên đánh nhau, người phàm tục, thậm chí là cả người tu luyện bọn họ cũng không đủ năng lực nghe được nhìn được. Cho nên tuyệt đối không phải rồng thật, vậy cũng chỉ có thể là long mạch! Quả nhiên, hai người đuổi đến phía sau một dãy núi. Đây là một dãy núi cũng không lớn. Có lẽ là do vùng núi Côn Lôn có điều kiện ẩm ướt, tất nhiên sẽ tạo thành rồng sống. Hễ nơi nào có sơn mạch chắc chắn sẽ có long mạch, chẳng qua long mạch này có linh nghiệm hay không thì chưa chắc. Trái lại nó có thể ảnh hưởng tới âm trạch, bảo vệ người chết, nhưng muốn phù hộ người sống cũng chỉ có thể tìm một long mạch có long tiên dịch giống Dạ Dao Quang. Mà long mạch của sơn mạch này có linh tính. "Sư phụ, long mạch này đã bị cắt ngang rồi." Ánh mắt Càn Dương nhìn chằm chằm vào dãy núi. "Cắt ngang?" Dạ Dao Quang kéo hắn lại: "Cậu có thể nhìn thấy long mạch sao? " "Chỉ cần long mạch có linh tính ta đều có thể nhìn thấy." Càn Dương gật đầu. "Ôi trời ơi!" Dạ Dao Quang phẫn nộ, người cô không có bản lĩnh mạnh mẽ như vậy, nếu không trước đây cũng không gặp nhiều trắc trở như thế. "Cậu có biết vì sao long mạch bị cắt ngang không?" Dạ Dao Quang chau mày. Chặt đứt long mạch là việc làm vô cùng thiếu âm đức (*), người làm ra việc này ắt sẽ bị trời phạt. Người biết cách làm sao để chặt đứt long mạch nhất định biết mình sẽ phải trả giá đắt nhưng dù thế hắn vẫn làm. Dạ Dao Quang nghĩ không ra long mạch đang yên lành sao lại đắc tội với người khác, hay có người muốn lợi dụng long mạch làm chuyện ác. Long mạch này còn chưa tới lúc bay cao, còn là thai trong bụng. Long mạch chết từ trong trứng nước thì sẽ hóa thành long oán to lớn. Sông núi có thay đổi xấu, ác linh không những tàn phá một vùng, mà có thể còn đáng sợ hơn rất nhiều so với quỷ oán. "Không biết, ta chỉ thấy chỗ bị tổn hại của nó, chúng ta đi xem thử." Càn Dương chỉ về một hướng. "Sợ sẽ gặp nguy hiểm." Dạ Dao Quang không lập tức chạy lên trước, cô ngưng lại suy nghĩ. Có thể táy máy tay chân với long mạch tuyệt không phải người thường, cũng không ai biết tu vi cao hay thấp. Nhưng đây là long mạch, cô không làm người ác không thể thấy chết không cứu, đối với long mạch lại càng không thể. Cân nhắc trong giây lát, Dạ Dao Quang nói với Càn Dương: "Chúng ta làm việc tùy theo hoàn cảnh, lát nữa cậu theo sát ta, dù xảy ra chuyện gì đều phải nghe lời ta." Nếu không phải tự cô đi tìm nơi trắc trở, cô cũng không muốn dắt hắn theo. *** (*) Âm đức: Người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.