[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 567 : Mợ

Ngày đăng: 19:48 27/08/19

Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đều đang đợi câu trả lời của người nhà họ Liễu, nhưng không ngờ họ chờ được lão già Liễu tự mình đến cửa, cùng đi theo với lão già Liễu còn có Hạ thị và phu phụ Liễu Hợp Triều. Đến nhà là khách, tất nhiên Dạ Dao Quang ra mở cửa đón người vào nhà. Cũng may trong Dạ phủ, Ấu Ly có huấn luyện một nhóm người, người mà Ấu Ly bồi dưỡng chắc chắn là không kém, vốn dĩ Hạ thị mang theo ánh mắt bắt bẻ tiến vào nhà cũng không tìm thấy chỗ sai lầm. Ôn Đình Trạm chào hỏi lão già Liễu và Liễu Hợp Triều, tất nhiên Dạ Dao Quang phải bắt chuyện với Hạ thị và Tạ thị - phu nhân của Liễu Hợp Triều. Tạ thị là một nữ tử vô cùng dịu dàng và hiền lành. "Ngày thường con đều ăn mặc như thế này sao?" Hạ thị nâng chén trà mà nha hoàn đã đặt trên bàn, bà uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống. Bà nhìn trang phục nam nhân trên người Dạ Dao Quang. "Có gì không thích hợp sao?" Dạ Dao Quang hỏi. "Có gì không thích hợp?" Hạ thị khẽ nhíu mày. "Con là một nữ nhi, vì sao phải giả nam trang đến học ở học viện của nam tử?" "Liễu tam lão phu nhân có điều không biết, ta và Trạm ca là con nhà nghèo lớn lên, đừng nhìn bây giờ chúng ta sinh sống rất tốt, vào lúc khó khăn nhất, ta vẫn luôn chăm sóc cho chàng." Dạ Dao Quang lạnh nhạt nói: "Trạm ca là do ta chăm sóc, lúc chàng đến học viện tuổi vẫn còn nhỏ, nếu ta không đi theo chăm sóc chàng, chẳng lẽ còn trông chờ vào người khác đến chăm sóc?" Hạ thị nhíu mày càng chặt hơn. Dạ Dao Quang cũng không nhìn sắc mặt của bà ta: "Chàng ấy không muốn nhận sự chăm sóc từ bất kỳ ai, tam lão phu nhân người nói xem?" "Nhàn nhi dạy con như vậy sao?" Hạ thị lạnh giọng chất vấn. "Dạy con nói chuyện với trưởng bối như thế sao?" Nhàn là khuê danh của Liễu thị. Dạ Dao Quang nở nụ cười: "Chẳng lẽ lão phu nhân không biết, mẫu thân ta đã qua đời lúc ta mười tuổi, còn đối với trưởng bối phải lễ phép như thế nào, đúng thật là mẫu thân không dạy ta. Chúng ta lớn lên ở nông thôn nên cũng không chú trọng lắm, trong nhà cũng không có trưởng bối. Mẫu thân và phụ thân đều có tính tình khoan dung nên cũng không quản thúc chúng ta, lẽ nào lão phu nhân cảm thấy lời nói thành thật của ta có chỗ nào thất lễ sao? Nếu có, vậy thì xin người bao dung, con người của ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu giáo dưỡng vì không có ai dạy bảo." "Con thật hỗn xược!" Bỗng nhiên Hạ thị đứng dậy, bà ta tức giận nhìn Dạ Dao Quang. "Mẹ, tính tình của Dạ cô nương thẳng thắn, con thấy nàng vẫn là đứa trẻ tốt." Tạ thị vội vàng giảng hòa. "Tuy nói hơi thẳng thắn nhưng đều là lời nói thật, hơn nữa nàng vẫn còn là đứa trẻ, trong những năm này nếu không có nàng chăm sóc thì Trạm nhi đâu thể khỏe mạnh như vậy?" Lúc này sắc mặt của Hạ thị mới khá hơn một chút: "Nếu con cũng biết được chỗ thiếu sót của mình, ngày mai ta đưa một vị ma ma đến cho con, để bà ta dạy dỗ quy củ cho con. Ngày thường con nên nghe theo lời của bà ta nhiều một chút, mặc dù con đã lớn nhưng chỉ cần chịu khó, hiện tại bắt đầu học cũng không muộn." "Lão phu nhân, người vẫn nên giữ lại cho mình đi! Trước đây chúng ta không có ai giúp đỡ, bây giờ cũng không cần người ngoài đến đây khoa tay múa chân." Dạ Dao Quang lạnh lùng trực tiếp đứng lên. "Trong phủ còn có chuyện, ta không tiện tiếp chuyện lão phu nhân và đại phu nhân nữa, hai vị xin cứ tự nhiên." Dạ Dao Quang nói xong liền xoay người rời đi. Cô cũng không phải là một nữ tử ngoan ngoãn ở thời đại này, cô sợ cô ngồi tiếp thì sẽ nhịn không được mà tức giận. Từ trước đến nay chưa từng có ai vênh mặt sai khiến trước mặt cô như vậy, người tôn quý như Tiêu Sĩ Duệ và Ấp Thành công chúa cũng chưa từng, mạnh mẽ như Thiên Cơ chân quân, Vân Lạp chân nhân cũng chưa từng. Một lão phu nhân tự cho mình là đúng, xem cô như một bàn đồ ăn sao? Trong trí nhớ của nguyên chủ, Liễu thị là một người ôn nhu có học thức, thông minh tài hoa, hơn nữa Liễu thị là nữ tử không được cưng chiều từ bé. Dạ Dao Quang tuyệt đối không ngờ rằng mẫu thân của Liễu thị lại có tính cách như vậy, thật khiến cô vô cùng phản cảm. Bên này Dạ Dao Quang đi ra ngoài, bên kia Ôn Đình Trạm và lão già Liễu trò chuyện cũng không thoải mái. "Cuối cùng ngươi muốn như thế nào mới chịu dừng tay?" Liễu lão thái gia trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Lời này của lão gia học trò không hiểu lắm." Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói: "Từ khi Liễu nhị lão gia bắt đầu, đều là do Liễu gia luôn khiến học trò không thoải mái, lão gia đến đây lại nói là học trò không chịu dừng tay?" Ánh mắt của Liễu lão thái gia rất sâu sắc, một năm không gặp, dường như ông ta già đi không ít: "Từ nay về sau Liễu gia và ngươi không có liên hệ gì nữa, ngươi sẽ chịu dừng tay?" "Ha ha..." Ôn Đình Trạm cười lạnh một lát. "Giết người thì đền mạng, lão gia, mẫu thân ta là do người nhà họ Liễu làm hại." "Nàng là nữ nhi của Liễu gia, mạng của nàng là do Liễu gia cho, Liễu gia thu hồi lại không được sao?" Lão già Liễu trầm giọng nói: "Huống chi ngươi đã hại hai mạng người của Liễu gia ta, vẫn chưa đủ sao?" "Chưa đủ." Ánh mắt của Ôn Đình Trạm lạnh như băng, cậu không hề yếu thế nhìn lại. "Cứ cho là các người muốn một mạng đền một mạng, tính cả Liễu Hợp Bằng và Liễu Cư Hành cũng chỉ mới hai người, mà phụ thân và mẫu thân ta còn có đệ đệ của ta nữa, tất cả là ba mạng người." Còn có Dao Dao, những lời này Ôn Đình Trạm không nói ra. "Ôn Doãn Hòa, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, phụ thân ngươi chết cũng muốn đổ lên đầu của Liễu gia chúng ta sao?" Lão già Liễu tức giận thét lên. Đôi mắt của Ôn Đình Trạm sáng lên: "Xem ra lão thái gia vẫn chưa biết được nguyên nhân cái chết của phụ mẫu ta, điều này chỉ có thể nói rõ thành ý của ông vẫn không đủ, ông nên trở về điều tra cho rõ đi, sau đó lại đến tìm ta giải thích." Nếu từ lúc mới bắt đầu người nhà họ Liễu cứ ôn hòa nhã nhặn đến tìm cậu để nói rõ và kết thúc như vậy, cậu không ngại chỉ nhằm vào hung thủ và xem người của Liễu gia như người xa lạ. Nhưng đầu tiên là bọn họ ức hiếp, bây giờ mới biết sợ, hạ thấp phong thái nhưng lại giống như bọn họ mới là người bị hại. "Ngươi có ý gì?" Liễu lão thái gia nhìn Liễu Hợp Triều một chút mới hỏi. "Ý tứ trên mặt chữ." Ôn Đình Trạm nâng chén trà. Đây là ý bưng trà tiễn khách, nhưng mục đích còn chưa đạt được, lão già Liễu lại không muốn đi. Liễu Hợp Triều thấy vậy mới nhỏ giọng giải thích bên tai lão già Liễu. Bên này Dạ Dao Quang đi ra khỏi phòng, cô đến vườn hoa ở phía sau hoa viên. Cô dựa vào lan can, gió đầu mùa đông thổi nhẹ nhàng, quần lụa mỏng của cô nhẹ lắc lư ở trong gió, đèn lồng treo cao dưới mái hiên càng tôn lên vẻ đẹp sáng ngời. Tạ thị đuổi theo ở phía sau, nàng ta nhìn thấy thiếu nữ trong hoa viên yên lặng đứng ở nơi đó, nàng chưa từng nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đến vậy. Vẻ đẹp mà thiếu nữ nên có cô đều có, hơn nữa cô còn có bản lĩnh quỷ thần khó lường, có người nói nữ công gia chánh của cô cũng không kém. Một người có thể tạo nên một gia sản lớn như vậy, bao nhiêu trưởng nữ của đại gia tộc được dạy dỗ cẩn thận cũng không có bản lĩnh này, trong lòng nàng không thể nghi ngờ, nàng rất tán thưởng đối với Dạ Dao Quang. "Dạ cô nương." Tạ thị để hai nha hoàn đứng ở lối vào hành lang, một mình nàng đi đến đây. "Đại phu nhân." Liễu Hợp Triều là lão đại của đời thứ ba ở Liễu gia nên Tạ thị là đại phu nhân. "Dạ cô nương, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Tạ thị rất dịu dàng lại không mất khách sáo với Dạ Dao Quang. "Nếu đại phu nhân không cảm thấy nơi này gió lớn vậy thì mời ngồi." Dạ Dao Quang nhìn thấy ghế dài ở hành lang trước mặt, cô cũng không từ chối.