[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 572 : Bài kiểm tra

Ngày đăng: 19:49 27/08/19

“Ừm! Mạch đại ca nhất định không xảy ra chuyện gì đâu!” Dạ Dao Quang hít một hơi thật sau để điều chỉnh tâm trạng rồi kéo Ôn Đình Trạm lên nóc nhà ngồi xem pháo hoa, lặng lẽ ngả đầu vào vai cậu, yên lặng không nói gì. Ôn Đình Trạm cũng không nói gì, hai người họ cứ ở bên nhau nhu thế. Không biết Dạ Dao Quang ngủ quên trên vai Ôn Đình Trạm từ lúc nào nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của cô bên tai. Cậu từ từ nghiêng đầu. Ánh đèn đêm giao thừa sáng vô cùng, nhà nhà đều không tắt đèn cùng với ánh trăng tự nhiên trên bầu trời tỏa ra tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ. Ánh sáng đan xen với nhau thành những vòng sáng, trong sự đan xen giữa ánh trăng và ánh đèn, khuôn mặt cô không chỉ yên tĩnh mà còn xinh đẹp dịu dàng. Đặc biệt là bờ môi mềm mại mịn màng đỏ tươi tràn đầy sức sống, phá vỡ từng tia ánh sáng chói chang để làm nổi bật lên vẻ cuốn hút người khác, khiến cậu không thể chịu được mà phải cúi người xuống hôn nhẹ một cái. Ánh đèn của các nhà cứ nối tiếp nhau xếp thành hàng kéo dài đến ánh trăng sáng ngời treo cao trên trời. Mặt trăng với ánh trăng sáng trong phản chiếu bóng của hai người đang giao nhau như bầu trời đêm thần bí tươi đẹp. Lúc Dạ Dao Quang tỉnh lại là lúc phải tu luyện của hôm sau. Đầu năm mùng một có tập tục không được lê la tán dóc nên tu luyện xong, ăn xong bữa sáng và một bát nhỏ bánh trôi mà Điền tẩu làm, Dạ Dao Quang liền gọi Ấu Ly, Nghi Phương, Nghi Ninh và Nghi Vy ra sân. Trong sân có một cọc gỗ mai hoa, là Dạ Dao Quang đặc biệt làm ra để bọn họ luyện võ. Dạ Dao Quang đã thống nhất truyền thụ cho bọn họ một bộ tiểu giả Mai Hoa Quyền mới được cải tiến ở triều Thanh. Tiểu giả Mai Hoa Quyền là kết tinh những gì tinh túy nhất của Mai Hoa Quyền, thêm vào đó có thể dung hợp âm dương của trời đất, nó không chỉ có tác dụng khiến cơ thể khỏe mạnh cường tráng, quyền thuật chế địch, mà nó còn có thể trị bệnh cứu người và mở mang trí thức cho con người. Đặc biệt mạch văn của tiểu giả Mai Hoa Quyền không những phong phú tinh thâm, huyền diệu tinh tế, mà còn bao gồm cả vạn vật, được ca ngợi là học vấn “Thông thiên địa”. “Hôm nay ta muốn xem xem các ngươi đã học được những gì trong một năm qua!” Dạ Dao Quang ngồi trên ghế đá, ánh mắt nhìn đến chỗ trống trong sân. “Ai làm trước cho ta xem?” Việc này là để kiểm tra võ nghệ của bọn họ, dù sao cũng đã học được hai năm rồi. Bình thường cô và Ôn Đình Trạm đều không có ở đây, trong nhà cũng không có việc bận gì cần bọn họ làm, phần lớn thời gian đều dùng để học văn luyện võ. Dạ Dao Quang không phải muốn nha hoàn của cô phải giỏi toàn diện, trên thế gian này làm gì có người nào giỏi toàn diện được chứ, nhưng có điều cô là người không thích lãng phí thời gian. Bốn người này đều muốn tập võ, vậy thì phải chăm chỉ luyện tập. “Trước mặt cô nương, ta xin phép được làm trước!” Nghi Ninh không chờ được liền đứng lên. “Được!” Dạ Dao Quang gật đầu, nha đầu này luyện võ tích cực nhất, nghe Ấu Ly nói nàng cũng phải chịu khổ nhiều nhất. Nghi Ninh rất tự tin với chính mình, nàng làm vài động tác làm nóng người rồi rất nhanh đã bước vào quyền pháp. Dạ Dao Quang nhìn tới mức gật đầu liên tục. Nhịp chân của Nghi Ninh khá ổn định, ra quyền có lực, thu quyền nhẹ nhàng mà còn mang theo gió, mỗi chưởng đánh ra đều rất mạnh mẽ. Suốt hai năm hấp thu lợi ích của trạch viện, có được thành tích như vậy thì tuyệt đối phải quyết tâm tập luyện. Đặc biệt là lúc thu thế vòng cuối cùng, Dạ Dao Quang có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong của nàng. “Tốt, có cố gắng!” Dạ Dao Quang mở miệng khen. Có được lời khích lệ của Dạ Dao Quang, Nghi Ninh không thể kiềm chế được sự vui mừng trong lòng, ánh mắt sáng lên có hồn: “Đa tạ cô nương khích lệ”. Dạ Dao Quang gật đầu với nàng, nàng đi sang một bên cầm khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ, sau đó khoác áo khoác lên. Tiếp theo là Nghi Phương, tuổi của Nghi Phương không nhỏ, bằng tuổi Dạ Dao Quang. Từ nhỏ Nghi Phương đã lớn lên trong gánh hát, ba tuổi mà bắt đầu luyện công cơ bản, cơ thể mềm dẻo nhưng lại không mất đi sức lực, quyền pháp mà nàng luyện được tốt hơn so với Nghi Ninh, hoàn toàn đã đứng trong hàng ngũ của những người luyện võ chân chính, nắm chắc cơ bản của tiểu giả Mai Hoa Quyền. Tuy tuổi của Nghi Vy nhỏ nhưng lại rất thông minh, hơn nữa nàng cũng lớn lên từ gánh hát, đừng nghĩ nàng mới chín tuổi nhưng so với Nghi Ninh nàng cũng chẳng thua kém gì. Ấu Ly cũng khiến Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc. Ấu Ly vốn là tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều của gia đình, nhưng lúc nàng muốn luyện võ thì tuổi của nàng cũng đã quá rồi. Tuy nàng vẫn còn kém hơn một chút so với những người khác, nhưng cũng không quá đuối so với mọi người, có thể thấy được nàng cũng phải chịu khổ không kém so với ba người Nghi Ninh. “Mọi người đi thay quần áo đi!” Sau khi Dạ Dao Quang xem xong, trừ việc khen Nghi Ninh một câu ra thì cũng chẳng nói gì nữa khiến bốn người bọn họ có chút lo lắng không yên, nhưng cũng không dám cãi lại lệnh của Dạ Dao Quang. Đợi sau khi bốn người đi thay quần áo, Dạ Dao Quang lấy tuyết hoa cúc nghìn năm thêm vào đó không ít hoa cúc tuyết ngâm một ấm trà rất nồng. Sau khi bốn người đều ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đứng trước mặt, Dạ Dao Quang đã rót sẵn bốn chén trà đặt lên khay rồi đẩy đến trước mặt bọn họ: “Uống đi!” Bốn người không hỏi gì cũng không chần chừ gì liền bưng chén trà lên uống một hơi hết sạch. Thấy vậy Dạ Dao Quang vô cùng hài lòng cười: “Bốn người các ngươi, bây giờ sẽ phải đi canh nhà xí!” Bốn người bỗng ngẩn người ra không hiểu vì sao, nhưng lời Dạ Dao Quang căn dặn bọn họ chỉ có thể nghe theo. Đợi bọn họ đi đến nhà xí thì bụng đột nhiên đau quặn lên dữ dội, may mà lúc xây nhà xí Dạ Dao Quang đã nghĩ tới việc người hầu trong nhà khá nhiều nên đã cho xây một hàng ngắn, nên bốn người cũng không phải tranh nhau. Kéo hết gần buổi sáng, hai chân bọn họ mềm nhũn suýt chút nữa không đứng dậy được, nhưng ngược lại tinh thần càng tốt hơn. Đến lúc ăn trưa, Dạ Dao Quang sai Điền tẩu, A Ni Á và Lâm thị mang đồ ăn đến phòng cho bọn họ, bảo bọn họ nghỉ trưa xong thì lại đến tìm cô. Đợi Dạ Dao Quang ngủ trưa dậy thì mấy người bọn họ đã đứng ngoài cửa đợi rồi. “Vào đi”. Sau khi Dạ Dao Quang xoay người xuống giường, rửa mặt xong mới quay sang hỏi bốn người: “Cảm giác như thế nào?” “Cô nương, ta cảm thấy sức lực khắp người đều không dùng hết”. Nghi Ninh giơ hai tay lên cho Dạ Dao Quang xem. “Trong người có luồng khí ấm”. Vốn dĩ Nghi Phương lúc ở gánh hát đã phải chịu không ít khổ cực, thân thể thường lạnh nhiều hơn, tuy ở trong nhà Dạ Dao Quang nhưng cũng ngoài nóng trong lạnh. Đây là lần đẩu tiên nàng cảm nhận được có luồng khí nóng trong cơ thể nên thoải mái vô cùng. “Cô nương, nước trà thơm quá, trong miệng ta lúc này vẫn còn vương lại hương của nó”. Nghi Vy nói xong liền giơ tay lên trước mặt rồi thở ra một hơi lên bàn tay mình. Mấy người đều bị chọc cho cười. “Nó là thứ để giải độc để gân cốt các ngươi linh hoạt hơn, trong này có bốn túi hoa cúc, sau này mỗi một buổi sáng các ngươi hãy ngâm một bông rồi uống”. Dạ Dao Quang nói xong liền lấy thứ đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn đưa cho bọn họ, dưới gói hoa cúc còn có một chiếc hộp hình vuông. “Ấu Ly và Nghi Phương đã qua tuổi cập kê rồi, Nghi Ninh là sang năm. Nghi Vy vẫn còn nhỏ, đây là quà cặp kê ta tặng cho các ngươi. Nếu đã qua rồi thì coi như đây là quà bù lại, còn chưa đến thì coi như được nhận trước vậy!” “Quà mà cô nương tặng chắc chắn không phải vật tầm thường!” Mấy người Nghi Ninh đã mơ hồ hiểu được tính khí của Dạ Dao Quang nên hoàn toàn không từ chối, hành lễ xong liền của ai thì tự cầm phần của mình lên. Cùng nhau mở ra thì thấy bên trong có một chiếc vòng. Chiếc vòng này nhìn đã biết là vàng ròng, nhưng khi cầm trên tay thì nó còn nặng hơn cả vàng, trên mặt không có hoa văn gì cả nhưng ở giữa lại khảm một viên trân châu. “Trân châu thật đẹp quá đi!” Ánh mắt Nghi Ninh không nỡ nhìn đi chỗ khác, trân châu ẩn chứa khí sinh cát nên tự nhiên sẽ rất chói mắt.