[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ
Chương 607 : Yêu không hối tiếc
Ngày đăng: 19:49 27/08/19
“Lỗi thứ hai ư…” Ôn Đình Trạm dừng một lúc lâu mới mở mắt ra nhìn thẳng Văn Du:
“Cậu khiến tiểu Lục hỏi ta, nếu Đậu Anh Hòa không có điểm yếu, ta có muốn dùng biện pháp khác hại Đậu gia không. Bây giờ ta trả lời cậu, nếu tiểu Lục thật sự hỏi ta như vậy, ta sẽ trả lời rằng chỉ cần Đậu Anh Hòa làm quan thanh liêm, không phạm sai lầm lớn, không biết chừng ta còn kết bạn với ông ta.”
Lời của Ôn Đình Trạm không những khiến ánh mắt của Văn Du trở nên nghi hoặc, ngay cả Tiêu Sĩ Duệ cũng đưa mắt đến.
Không để ý đến sự nghi ngờ trong mắt hai người, ánh mắt Ôn Đình Trạm rơi trên người Dạ Dao Quang, cậu nhẹ nhàng cười: “Mọi người đều nói là ta dạy cho các cậu rất nhiều điều nhưng có một người còn dạy cho ta nhiều điều hơn. Nàng cho ta biết được vạn vật trên thế gian này đều có thiện và ác, vinh hoa phú quý chỉ là nhất thời, chỉ có chân - thiện - mỹ mới có thể trường tồn mãi mãi.” Dừng lại một chút, Ôn Đình Trạm lại nhìn Văn Du:
“Dao Dao đã từng hỏi ta, vì sao làm quan. Hôm nay, ta cũng muốn hỏi cậu câu đó.”
Vì sao làm quan?
Văn Du có chút mờ mịt, hắn sinh ra trong gia đình quan lại thế gia, vừa thông minh lại được đi học, bước vào con đường làm quan là điều đương nhiên. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã noi gương phụ thân và tổ phụ của hắn. Hắn được nghe về sự tích huy hoàng của Văn gia, phụ thân và tổ phụ nói cho hắn biết, thân là con cháu Văn gia, hắn được hưởng vinh quang phú quý mà Văn gia đem lại thì hắn phải có trách nhiệm gắn bó với phú quý cùng sự trường thịnh của Văn gia.
“Quá nhiều con em thế gia bị ràng buộc như cậu.” Mặc dù Văn Du không nói nhưng Ôn Đình Trạm hiểu được suy nghĩ của hắn. Cậu có chút nuối tiếc nói:
“Thật ra trước đây ta cũng không hiểu. Mãi đến khi Dao Dao nói với ta thế gian này không phải ai cũng có thiên phú tu hành, nếu trời xanh ban cho nàng năng lực người thường không có thì nàng phải học cách biết ơn. Trừ ma vệ đạo là thiên chức của nàng nên đôi khi nàng biết rõ không thể làm, biết rõ kẻ địch mạnh hơn nàng nhưng nàng không ham sống sợ chết, không hề thấy địch mạnh mà sợ hãi. Vì nếu nàng lùi bước, người bị hại sẽ càng nhiều. Nàng từng hỏi ta có phải nàng rất ngốc, điều này khiến ta cảm thấy xấu hổ. Vì vậy, ta bắt đầu nhìn lại mình, ông trời cho ta trí tuệ hơn người, ta có thể báo đáp thế nào đây? Dao Dao vẫn luôn giữ vững tấm lòng ban đầu, giữ vững nguyên tắc của nàng. Từ nàng mà ta hiểu được người quân tử thật sự nên làm gì, việc gì không nên làm. Ta muốn dùng thiên phú của ta tạo phúc cho nhiều người hơn, cùng Dao Dao sánh vai: Yêu không hối tiếc.”
Dạ Dao Quang thấy khóe mắt đột nhiên có chút ươn ướt. Cô hơi ngước đầu, không để nước mắt của mình rơi, hai tay nắm chặt tay vịn ghế. Lòng cô như rơi xuống chảo dầu, bị hơi nóng bao vây lấy.
Yêu không hối tiếc, cô thực sự chưa từng nghĩ rằng Ôn Đình Trạm lại cao thượng đến vậy. Cô là một người có rất nhiều khuyết điểm, là người ích kỉ, cô chỉ luôn cố gắng không làm gì trái với lương tâm, trở thành người tu hành ngốc nghếch luôn đi lo chuyện bao đồng. Kiếp trước cũng vì nguyên tắc sống này mới bị người thân ghét bỏ đùa cợt, bị bạn bè châm chọc cô lập.
Cô vẫn luôn lấy câu “Thế nhân cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu” làm lời răn, ngoài mặt luôn tỏ ra mạnh mẽ, cố làm ra vẻ tiêu sái. Nhưng đến lúc đêm khuya vắng người, dù sao cô cũng có trái tim như mọi người, cô cũng từng tự trách, tự vấn, tự nghi...
“Yêu không hối tiếc.” Tiêu Sĩ Duệ và Văn Du đều sững sờ trước câu nói này.
“Bốn chữ này nghe mới dễ dàng làm sao nhưng làm mới khó.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm rất nhẹ nhàng nhưng lại rất thâm thúy:
“Sống trên thế gian này, chúng ta luôn bị ràng buộc, có lúc không thể sống theo ý mình. Thân là nghĩa huynh của Sĩ Duệ, là quân sư của đệ ấy, ta ắt phải đặt lợi ích của đệ ấy lên hàng đầu. Nhưng như vậy sẽ trái với nguyên tắc không làm hại người vô tội. Thế gian này rất nhiều người bị trói buộc, chúng ta chưa chắc không có ngày đó nhưng ta vĩnh viễn giữ nguyên tắc của mình. Ta làm quan chỉ vì muốn tạo phúc cho thiên hạ. Vì vậy, nếu một ngày đối thủ của ta làm tốt hơn ta, khiến thiên hạ bách tính càng yên vui, ta nguyện nhường chức cho hắn.”
Văn Du ngạc nhiên nhìn Ôn Đình Trạm, lượng kiến thức trong những lời này quá lớn, hoàn toàn khác với ý nghĩ của gia tộc mà hắn đã tiếp nhận trước đây. Hắn cảm thấy mình nhất thời không thể tiêp nhận.
Tiêu Sĩ Duệ rơi vào trầm tư.
Bầu không khí lập tức trở nên trầm lắng, Dạ Dao Quang liền mở miệng nói: “Sĩ Duệ, đệ không cần lo lắng cho Vĩnh Phúc Hầu, Trạm ca sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì đâu…”
Tiếp đó Dạ Dao Quang đã nói hết nỗi lòng của Ôn Đình Trạm.
Sau khi nói xong, Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Trạm ca, Tuần phủ Giang Tô là người như thế nào?”
“Tuần phủ Giang Tô, Mạc Quang Tổ chính là năng thần hiếm có.” Không đợi Ôn Đình Trạm nói hết, Tiêu Sĩ Duệ liền phản ứng.
Năng thần cũng chính là một người có bản lĩnh phi thường. Khó trách nếu không có bản lĩnh hơn người, vị Tuần phủ Giang Tô này sợ rằng không thể ngồi được lên vị trí này, giấu chứng bệnh quáng gà của ông ta kĩ đến vậy.
“Cho nên, Trạm ca chàng đã thả một con ngựa cho ông ta?” Dạ Dao Quang lúc này mới hiểu được, mặc dù Ôn Đình Trạm không muốn đánh cược tính mạng của Trọng Nghiêu Phàm, cũng không cần vào chọc vào vết sẹo của Mạc Quang Tổ lúc này. Ôn Đình Trạm có nói rằng người làm quan không thể không có yếu điểm. Vậy thì chỉ có thể là Mạc Quang Tổ giấu nó sâu thật sâu hoặc làm quan nhiều năm như vậy mà thật sự không có lỗi gì quá lớn nên Ôn Đình Trạm mới dùng bệnh của ông ta.
“Nhân tài hiếm có.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Quả thật ông ta là người có tham vọng quyền lực nhưng lại làm việc đúng chức trách, đồng thời thật sự có thể làm lợi nước lợi dân.”
Trên thế gian này ai không có chấp niệm, người ham quyền như ông ta chưa bao giờ hèn hạ, chỉ dựa vào câu này. Đây chính là lí do vì sao cậu không đạp ông ta xuống bùn, dùng Mạc Quang Tổ dể dọa Đơn Cửu Từ.
“Nhưng ông ta là người của Đơn gia…” Văn Du nói một nửa rồi ngừng lại.
Thê tử của Mạc Quang Tổ chính là con gái của Đơn gia, là con gái của nhị phòng, là đường cô tổ phụ của Đơn Cửu Từ. Điều này Văn Du, Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm đều biết, còn Dạ Dao Quang bây giờ mới biết.
“Yêu không hối tiếc, ta không hề nói rồi để đấy.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng đảo qua Văn Du.
Đối phương là kẻ thù chính trị thì sao? Mạc Quang Tổ là bị Đơn Cửu Từ dụ dỗ mới đến, ông ta cũng không biết chuyện Đơn Cửu Từ làm sau lưng ông ta. Ông ta là một người có năng lực, có bản lĩnh, xứng đáng với vị trí này hơn bất kỳ người bị quáng gà nào khác, càng là người có khả năng tạo phúc muôn dân.
Ôn Đình Trạm cũng từng do dự, cũng từng nghĩ tới nên nhổ tận gốc Đơn gia hay không, cũng chính là vì vậy nên Đơn Cửu Từ mới thay đổi như vậy. Nhưng cuối cùng cậu đã lựa chọn buông tha.