[Dịch]Quái Phi Thiên Hạ

Chương 61 : Quan tài chi sát

Ngày đăng: 19:43 27/08/19

Dạ Dao Quang nhân cơ hội ở cùng với Mạch Khâm đã thực sự hiểu rõ về người tu luyện, thế mới biết những người tu luyện đều tu luyện ngũ hành linh căn, trong đó một linh căn rất khó đạt được, hai linh căn là hiếm có, ba linh căn thì nghìn năm qua đến bây giờ đã xuất hiện năm người, bốn linh căn xuất hiện hai người, trong đó một người vì bị hai môn phái lớn tranh đoạt nên đã chết bất đắc kỳ tử, một người vừa mới sinh ra đã gặp nạn sát thủ, chưa từng có ai đạt được toàn bộ ngũ hành linh căn. Hơn nghìn năm trước đã từng có tâm pháp tu luyện theo ngũ hành nhưng cũng không tồn tại lâu như phù dung sớm nở tối tàn, thậm chí nhiều người nghi ngờ đây là chuyện bịa đặt, từ trước đến giờ chưa từng tồn tại. Dạ Dao Quang nghe xong liền cảm thấy kinh hoảng. Chỉ là có thể tu luyện được bốn loại nguyên tố đã trở thành mục tiêu công kích, nếu như tin tức cô có được phương pháp tu luyện ngũ hành bị truyền ra ngoài thì e là cô gặp tai vạ đến nơi rồi. Cô không phải không biết mức độ đáng sợ của người tu luyện ở thời kỳ cổ đại, thế nhưng đến bây giờ rốt cuộc cô cũng biết được nó thực sự đáng sợ đến mức nào. Tạm biệt Mạch Khâm, Dạ Dao Quang quay về phòng mình, cô cần suy nghĩ kỹ càng về vấn đề làm thế nào để giấu mình thật kỹ. Lần này có Mạch Khâm giúp đỡ nên cô mới tránh được tai họa nhưng Mạch Khâm không thể che chở cho cô mãi mãi, mà Dạ Dao Quang cũng không phải là một nữ nhân cần người khác phải bảo vệ. Đến buổi tối mà vẫn không thấy bóng dáng Qua Vô Âm đâu, còn Mạch Khâm đã nói sẽ ăn tối trong viện của mình nên Dạ Dao Quang ăn tối với Ôn Đình Trạm, ăn cơm xong Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm bàn bạc một chút về việc đón tết thế nào, rồi mới về phòng riêng nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ngủ dậy Dạ Dao Quang tu luyện rồi ăn sáng, cũng chưa thấy bóng dáng của Qua Vô Âm, cô đành ôm một vò rượu trái cây sang phòng Qua Vô Âm tìm cô ấy. Nhưng thật không ngờ, mới không gặp có một ngày mà sắc mặt Qua Vô Âm rất không tốt, vốn dĩ dung nhan của cô ấy tựa như được điêu khắc từ băng sương tuyết trắng nhưng bây giờ nhìn qua có phần tái nhợt như bị bệnh. “Qua cô nương, ngươi đây là....” Qua Vô Âm đã là tu vi Kết Đan, so với kiếp trước của cô còn thâm hậu hơn một chút, bây giờ lại xuất hiện dưới tình huống thế này gần như là sự việc làm cho Dạ Dao Quang kinh hãi. “Không đáng ngại, hôm qua trong lúc tu luyện khống chế không tốt nên bị phản tác dụng một chút, Mạch Khâm đã xem qua rồi, uống thuốc trị thương rồi, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.” Qua Vô Âm giải thích với vẻ mặt không cảm xúc, sau khi nhìn thấy Dạ Dao Quang ôm một cái vò lớn bèn nói lảng: “Đây là loại rượu đêm hôm qua ta đã ngửi thấy ở chỗ của Mạch Khâm?” Hôm qua, lúc đầu Qua Vô Âm tu luyện trong đại trận Cửu Trọng Ngũ Hành, bởi vì cô là Thủy Mộc Linh Căn song song nhưng trong lúc tu luyện, cơ thể đã vô ý hấp thu thêm hai nguyên tố Kim và Thổ, mà thân thể của nàng không có cách nào có thể dung hợp, Kim khắc Mộc, Thủy khắc Thổ đã khiến cho nàng suýt chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma, cũng may tu vi của nàng cao nếu không thì thực sự đã mất mạng ở đây, ngay lập tức đi tìm Mạch Khâm, vừa lúc ngửi thấy mùi rượu này ở chỗ Mạch Khâm, nhưng Mạch Khâm là một nam nhân keo kiệt, sau khi chữa thương cho cô cũng không chia cho cô nửa chén. Ở Tu Tiên môn, cực kỳ ít người biết danh tiếng lan xa của vị mỹ nhân thanh khiết Qua Vô Âm thực chất là một con ma rượu. “Qua cô nương, ơn cứu mạng mà không cần báo đáp, bây giờ trong tay ta cũng chỉ có thể đưa ra những vật này, mong rằng Qua cô nương không chê.” Qua Vô Âm vẫn lạnh lùng như băng, đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang nhìn thấy nàng lộ ra ánh mắt thiết tha, ngay lập tức ôm vò rượu vào trong phòng, tự cô rót ra một ly. Qua Vô Âm nhận lấy rồi ngửa đầu uống vào, sau đó ánh mắt ngưng đọng: “Rượu này....” “Do khí ngũ hành nuôi dưỡng thành.” Dạ Dao Quang nói, không có chút đặc biệt nào, cô dũng cảm đem tới cho Qua Vô Âm, đại tiểu thư vụng về, kém cỏi trước mặt sao có thể được sinh ra từ môn phái lớn như thế? “Rượu ngon, rượu ngon.” Ngay lập tức ánh mắt Qua Vô Âm sáng rực lên, một phát ôm lấy chiếc vò trên bàn, ngửa đầu há to miệng uống một ngụm lớn. Dạ Dao Quang thấy nàng uống liền mấy ngụm mới ngăn cản: “Qua cô nương, thân thể cô vừa mới bị thương, không thể uống một lúc quá nhiều.” Qua Vô Âm cũng cảm giác được huyệt đan điền vốn ấm áp đã có chút nóng rát, vẻ mặt của nàng lộ ra vẻ khó khăn và xấu hổ: “Trên thế gian này, ngoại trừ Mạch Khâm thì cô là người thứ hai biết được ta chính là loại người mê rượu.” Dạ Dao Quang bất đắc dĩ cười cười: “Ta rất vinh hạnh, về sau mỗi năm ta sẽ tặng cho cô một vò.” “Tốt.” Qua Vô Âm vỗ tay một cái: “Chuyến này ta tới đây không uổng phí, cô đúng là một cô nương khiến người ta yêu thích.” Dạ Dao Quang hai tay bưng mặt nói: “Ta cũng cảm thấy vậy, giống như ta đây trời sinh đoan trang, là một nữ tử xinh đẹp, phóng khoáng, ai gặp rồi mà không yêu thích cũng khó.” “Xì...” Qua Vô Âm không hề nghĩ rằng ngày thường Dạ Dao Quang cố gắng tỏ ra đoan trang ấy vậy mà bản tính lại thế này, nhịn không được mà bật cười: “Nói rất đúng, đã như vậy thì cô cũng không nên gọi ta là Qua cô nương nữa, con người ta không thích nữ tử khác gọi ta là tỷ tỷ, ngươi gọi ta là Vô Âm đi, ta gọi ngươi là Dao Quang được không?” “Tốt, Vô Âm.” Cái gì mà tỷ tỷ, muội muội chứ, cô cũng rất chán ghét. Hai người nhìn nhau cười, đột nhiện lập nên tình bạn suốt cả cuộc đời. “Vô Âm, cô phải nghỉ ngơi nhiều...” Dạ Dao Quang thấy sắc mặt Qua Vô Âm không tốt, đang muốn cáo từ, đột nhiên giật mình thấy gân xanh trên sống mũi Qua Vô Âm, mặc dù lóe lên rất nhanh rồi biến mất nhưng cô chắc chắn mình không hề nhìn lầm. Đây là điềm rất xấu, nhưng cô đã nhìn Qua Vô Âm rất kỹ, không biết có phải do tu vi của Qua Vô Âm cao hơn cô quá nhiều hay do nhiều nguyên nhân khác mà cô không nhìn ra được cái gì. Nếu như sự thay đổi này ở những người khác, Dạ Dao Quang cũng không thèm để ý tới, có thể do Qua Vô Âm rất hợp với cô, để cho an toàn cô nói: “Vô Âm, ta bói một quẻ cho cô nhé!” Qua Vô Âm bị câu nói không rõ ràng của cô làm cho sửng sốt nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Dạ Dao Quang, liền gật đầu. Dạ Dao Quang lập tức lấy ra ba đồng tiền, hai người đều tập trung tinh lực, cuối cùng tung ra quẻ thứ ba mươi hai: Lôi Phong Hằng quẻ. “Hằng quẻ.” Vô Âm không tinh thông bói toán, tuy nhiên cô cũng từng đọc lướt qua, biết rằng Hằng quẻ là quẻ trung thượng, thế nhưng khi cô ngẩng lên đã thấy sắc mặt Dạ Dao Quang rất không tốt, trong lòng liền nghi ngờ hỏi: “Có chỗ nào không ổn hay sao?” “Vốn dĩ quẻ này không có chỗ nào không ổn, Hằng quẻ chính là quẻ trung thượng, quẻ này thường có may mắn, giúp đỡ lẫn nhau, âm dương tương ứng, ra ngoài có lợi, mọi việc thuận lợi, suôn sẻ.” Sắc mặt Dạ Dao Quang hơi trầm xuống nói ra. “Như thế không tốt sao?” Qua Vô Âm càng thấy khó hiểu. “Không tốt, đương nhiên không tốt.” Dạ Dao Quang lắc đầu. “Không tốt chỗ nào?” Người hỏi câu này không phải là Qua Vô Âm mà là Mạch Khâm đang chậm rãi đi tới. Tu vi của Mạch Khâm cao hơn Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm, nên hắn tới gần mà Qua Vô Âm không phát hiện ra, nhưng Dạ Dao Quang ở trong nhà thông qua sự dao động của khí ngũ hành, biết là Mạch Khâm nên cũng không ngăn cản. Nhìn thấy nam tử quần áo vải thô, tóc trắng đang chậm rãi tới, Dạ Dao Quang trầm giọng nhả ra bốn chữ: “Quan tài chi sát!” Thân thể Mạch Khâm và Qua Vô Âm đều chấn động, bọn họ chưa từng nghe qua thế nào là quan tài chi sát, nhưng chỉ riêng bốn chữ này, thì cũng nghe ra ngụ ý sâu xa không có gì tốt. “Quan tài chi sát là cái gì?” Mạch Khâm trấn tĩnh hỏi lại. “Nếu như người khác bốc phải quẻ này thì không đáng ngại, có thể lúc này thân thể Vô Âm đang mang bệnh, người bệnh xem bói nếu xuất hiện tình huống Tam Nhạc Ngũ Mộ Đồng Cung thì không thích hợp, cũng không thể xuất hiện Lôi Phong Hằng quẻ. Bởi vì gió sấm làm quan tài giết thần, Chấn đại diện cho Quan, Tốn đại diện cho Quách, một khi xuất hiện chắc chắn phải chết.”